Khôi Nam tới gần Bách Lý Mân Tu, ngó ngó sắc mặt bình tĩnh của hắn, do dự một chút, vẫn nói: "Ngài thật sự không đi tới sao?"
Bách Lý Mân Tu phục hồi tinh thần lại, hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên bộ xương này chủ động tới gần tìm hắn nói chuyện như thế, chỉ là..
"Không cần. Hàn Phỉ rất an toàn."
Khôi Nam bỗng nhiên có chút đồng tình. Nhưng hắn cũng không tiện nói gì, không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ vai Bách Lý Mân Tu, làm cho người sau có chút thụ sủng nhược kinh.
Hàn Phỉ híp mắt, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc, khiến cả người nàng tràn đầy bá khí.
"Vô Tận, hướng Tây Nam, cho cây cối di động."
"Vâng, bệ hạ."
Xa xa, những thân cây ở đó lặng yên không một tiếng động di chuyển.
"Phương Bắc, di động ba cây."
"Hướng Đông Bắc, một loạt cây cối, lui về phía sau."
"Phía trước.."
Từng mệnh lệnh dỗng dạc hạ xuống. Thời khắc này, trong mắt Hàn Phỉ không có người khác. Tần Triệt nhìn về phía nàng, tầm mắt có chút hoảng hốt.
Rất nhanh, Tầm Mục đang dẫn binh tiến lên cũng phát hiện ra sự khác thường, bọn họ tựa hồ đang không ngừng hướng đi về một hướng khác. Lúc một tên lính gác đẩy cành cây đối diện ra, Tần Mục cùng Hô Duyên Đình rốt cục đối đầu. Cơ hồ là trong nháy mắt, hai bên binh lính liền bày ra tư thế chiến đấu, khí tức quân đội hoàn toàn khác biệt không cần hỏi cũng có thể biết được thân phận của người đến, đó chính là địch nhân. Hô Duyên Đình vốn cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919220/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.