Trong hoàng thành Hàn Linh quốc. Sắc mặt Khánh thị tái xanh, nói: "Ngươi điên rồi sao?" Tần Mục quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống, không nhìn thẳng Mẫu Hậu mình, chỉ là thái độ của hắn, vẫn cứ kiên quyết. "Mẫu Hậu, nhi thần nhất định phải đi một chuyến." Khánh thị vỗ mạnh lên bàn, quét tung mọi thứ trên đó xuống đất, tức giận nói: "Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?" Tần Mục ngẩng đầu, sắc mặt chăm chú nói: "Vâng, Mẫu Hậu." Khánh thị nghe vậy không nói gì, mà là dùng ánh mắt nhìn thật kĩ con mình, đứa con này luôn ngoan ngoãn nghe lời nàng, nhưng lần này, lại làm trái ý tứ của nàng. "Vậy chỗ đó nguy hiểm cỡ nào ngươi biết không? Ngươi căn bản không cần đi vào, ngươi là Hoàng Tử! An nguy của ngươi mới là quan trọng nhất!" Khánh thị không hiểu, vì sao Tần Mục lại chủ động đưa ra yêu cầu, muốn đích thân đi đến nơi nguy hiểm như thế. Tần Mục trầm giọng nói: "Mẫu Hậu, nếu như nhi thần muốn leo lên Đại Vị, vậy thì không thể lùi bước, đoạn thời gian gần đây, động tác của Tần Uyên Mẫu Hậu cũng thấy được, hắn căn bản đang ẩn núp thế lực, hậu tích bạc phát, Phụ hoàng đã từ từ chú ý tới tồn tại của hắn, Mẫu Hậu, nhi thần không thể ngồi chờ chết." Chỉ cần nghĩ đến Tần Uyên, Tần Mục liền hận không thể giơ kiếm gϊếŧ chết. Tất cả mọi người đều đã lơ là một tên tiểu tử như thế, mượn danh nghĩa đọc sách làm thơ, mượn danh nghĩa không quan tâm chút nào Hoàng Quyền, khiến cho ai cũng tin tưởng, Phụ hoàng tin, Mẫu Hậu tin, người trong thiên hạ tin, ngay cả hắn luôn luôn tự xưng là nghiêm cẩn cũng tin, thực sự cho rằng tiểu tử kia chẳng qua chỉ là một tên văn nhân chỉ có tình yêu trai gái mà thôi. Quả nhiên, mỗi một người sinh ra ở hoàng gia, đều không có một ai là không muốn vị trí kia! Tần Mục cho là mình đã qua loa đánh sai, quên kẻ địch lớn nhất, mà hắn hiện tại, chính là muốn đi bù đắp sai lầm này. Khánh thị làm sao lại không biết suy nghĩ của con mình? Mấy ngày qua, lúc nàng nhìn thấy Dương Quý Phi kia dương dương đắc ý, nàng suýt nữa đã bóp nát cả cái chén đang cầm trong tay, Khánh thị chưởng khống hậu cung này nhiều năm, trừ Tuyết quý nhân, chỗ nào đã phải chịu đựng oan ức như vậy? Nhưng cuối cùng, Khánh thị vẫn không hy vọng Tần Mục đi mạo hiểm. Lần này, Tần Mục ngoài ý muốn ở trước mặt Tần Hoàng chủ động yêu cầu cầm quân đi tiêu diệt quân phản nghịch, điều này khiến sắc mặt Khánh thị biến đổi ngay tại chỗ, nếu không phải Tần Hoàng vẫn còn có mặt tại đó, nàng đã sớm phát tác, miễn cưỡng chịu đựng đến lúc không còn người, mới có cục diện như hiện tại. Qua nhiều năm, đây là lần đầu tiên mẹ con bọn hắn ở thế đối lập như vậy. Khánh thị nhìn nhi tử quỳ phía dưới, đột nhiên sản sinh một loại cảm giác kỳ dị, e là nàng cũng đã không cách nào khống chế hắn. Suy nghĩ này khiến Khánh thị nảy sinh một loại cảm giác nguy hiểm.
"Mẫu Hậu, Phụ hoàng đã chấp thuận cho nhi thần xuất phát ngay hôm nay, còn mong Mẫu Hậu ở lại hậu cung cẩn thận nhiều hơn, nhi thần không thể chăm sóc, mong Mẫu Hậu tha thứ." Khánh thị nghe vậy, thần sắc ảm đạm đi một chút, nàng ngồi trở lại trên giường nhỏ, trong nháy mắt, phảng phất như già đi mười tuổi, ngay cả dung mạo đoan trang nghiên lệ cũng ảm đạm phai mờ. Tần Mục nhìn, ngơ ngác, nhưng vẫn dời tầm mắt. Lần này lĩnh quân xuất cung trừ quân phản nghịch là muốn ở trước mặt Phụ hoàng tạo bất ngờ, còn có một lý do chính là thoát ly khỏi khống chế của Mẫu Hậu. Tần Mục so với ai cũng rõ ràng hơn, sau lưng hắn là Mẫu Hậu và Khánh gia, nhưng đồng thời, hắn cũng không muốn trở thành một con rối trong tay hoàng hậu, vậy nên bước đi này, hắn sớm muộn cũng phải bước ra. Chỉ là bước đi này, so với dự đoán của hắn còn nhanh hơn, mà Tần Uyên quật khởi, chính là sợi dây dẫn lửa. "Mục nhi, ngươi đã quyết định đi, Mẫu Hậu cũng không thể cản ngươi, nhưng lần hành động này, ta sẽ báo với ông ngoại ngươi phái tâm phúc hộ vệ cho ngươi, mong rằng ngươi ghi nhớ kỹ, an toàn của ngươi mới cao hơn tất cả, Mẫu Hậu ai cũng có thể mất đi, chỉ không thể mất đi ngươi, hiểu chưa?" Trong lòng Tần Mục hổ thẹn, cho nên không từ chối một phần bảo hộ kèm theo ý tứ 'Giám thị' này, nói: "Vâng, Mẫu Hậu." "Ngươi đi xuống đi." Tần Mục thở dài một hơi, do dự một chút, nói: "Mẫu Hậu nghỉ ngơi sớm một chút, hài nhi sẽ sớm ngày trở về." Nói rồi, Tần Mục đứng dậy, rời khỏi phòng. Khánh thị uể oải xoa bóp cái trán, gương mặt đầy vẻ cô đơn, nàng có chút tự giễu cười cười, đứa con trai duy nhất này, nàng quan tâm hơn ai hết, lo lắng hơn ai hết, mọi chuyện đều phải tự thân làm, không có nửa phần cất giấu, nhưng nàng đúng là vẫn còn quên. Nơi này là hoàng cung, mà con nàng không chỉ là con nàng, còn là một Hoàng Tử, thân là Hoàng Tử, người trong Hoàng gia, trời sinh trong xương cũng ẩn chứa một loại ngờ vực, nàng đã quên điểm này, cũng không nghĩ tới điều này có thể tạo ra vách ngắn giữa nàng và hài tử. Khánh thị nghĩ, có thể nàng thật sự nên buông tay, đứa bé này lớn lên, đã có chủ ý của chính mình, nàng làm Mẫu Hậu, có nên lui về phía sau hay không? "Nương nương? Hoàng Hậu nương nương?" Khánh thị từ trong hoảng hốt thức tỉnh, ngước mắt nhìn lão nhân vẫn hầu hạ mình, nói: "Ma ma, bản cung đã sai sao?" "Nương nương không sai, điện hạ sẽ hiểu ra, chỉ là vấn đề thời gian thôi." "Thật sao?" Khánh thị tự mình lẩm bẩm, trong thần sắc còn mang theo vẻ vô cùng uể oải. "Nương nương không nên gấp gáp, Đại Hoàng Tử Điện Hạ hiện tại còn trẻ, còn có rất nhiều chuyện không hiểu, không thể nào hiểu được khổ tâm của nương nương ngài." "Ma ma, thế mà chỉ có ngươi hiểu lòng ta."
Khánh thị có chút cảm thán, chấn hưng lại tinh thần, đúng vậy, Mục nhi hiện tại còn cần nàng, nàng không thể bởi vì nhất thời không như ý liền tự giận mình. "Dương Quý Phi bên kia phái người nhìn kỹ chút cho ta, còn nữa, người xếp vào cũng phải chịu đựng cùng chú ý một chút, không nên bị bắt được, bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo tin tức lại cho bản cung." "Vâng, nương nương. Hết thảy đều nhìn chằm chằm đây, dứt khoát có sai lầm." "Nếu như Mục nhi cũng giống ngươi thì ta đã bớt lo hơn nhiều rồi." "Nương nương nói giỡn, Đại Hoàng Tử Điện Hạ còn chưa kết hôn, tính cách bất định, nương nương cố gắng đảm đương thêm một chút là được rồi." Khánh thị đón đến, đột nhiên hỏi: "Mục nhi năm nay bao nhiêu tuổi?" "Nương nương, Đại Hoàng Tử Điện Hạ năm nay hai mươi ba." Khánh thị cắn răng: "Hai ba.. là nên cưới vợ." Ma ma cúi đầu, ánh mắt lóe lên một tia Ám Quang, lập tức phụ họa nói: "Nương nương anh minh, người đàn ông a, có nữ nhân tự nhiên sẽ trở thành thành thục, từ xưa tới nay, việc hôn nhân đại sự của Hoàng Tử chính là đại sự hàng đầu, năm đó khi nương nương bồi bên cạnh Hoàng Thượng, cũng vừa đúng là lúc này." Ánh mắt Khánh thị có chút mê ly, tựa hồ đang hồi tưởng lại chuyện cũ năm đó. Xác thực, thời điểm đó lúc này, nàng đã được Thái Thượng Hoàng tự mình ban hôn sự, gả cho Tần Hoàng hiện tại, đây cũng là một đại sự của cả nước năm đó. Gần đây bị chuyện của nghiệt tử kia làm trì hoãn chuyện này, làm nàng cũng không thể sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, nhưng hiện tại.. Tựa hồ là một cơ hội không sai. "Toàn triều văn võ, tiểu thư nhà ai độ tuổi vừa vặn, thích hợp là chính thê của Mục nhi.. Thực tại có chút khó chọn." Ma ma không nói gì. Khánh thị ngẫm lại, nói: "Ma ma thấy thế nào? Cảm thấy tiểu thư nhà nào thích hợp?" Ma ma lo sợ tát mét mặt mày quỳ trên mặt đất, nói: "Nương nương nói giỡn, thân phận địa vị của lão thân sao có thể ngông cuồng suy đoán hôn nhân đại sự của Hoàng Tử, đây là muốn khép nô tỳ vào tội chết."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]