Rốt cục có được cơ hội ở một mình với nam thần, Hàn Phỉ không thể chờ đợi được nữa quay đầu lại, mới vừa hé miệng, đã nhìn thấy hắn cúi đầu, tựa hồ không muốn nhìn thấy nàng. Tâm tình Hàn Phỉ vốn đang nhảy nhót dần chìm xuống. Nhưng nàng nhớ đến lời sư phụ nói, lại lần nữa lên tinh thần, miễn cưỡng cười nói: "Vương gia, có phải chàng làm rơi vật gì không?"
Tần Triệt nhắm mắt, nói: "Bản vương bây giờ còn có sự tình cần thương thảo, Hàn Phỉ, nếu ngươi không còn việc gì nữa, thì lui ra đi."
Nụ cười trên mặt Hàn Phỉ lập tức cứng ngắc: "Vương, Vương gia.. Chàng đang nói cái gì?"
Hàn Phỉ nỗ lực giả vờ như mình nghe lầm.
Ngữ khí Tần Triệt vẫn lạnh lẽo cứng rắn nói: "Hàn Phỉ, ngươi lui ra đi."
Tay Hàn Phỉ run lên cầm cập. Người này, rất ít tự xưng bản vương. Nhưng vừa rồi, hắn không còn dùng 'Ta ' nữa, mà là 'Bản vương'. Hắn, đang dùng thân phận để giữ khoảng cách với nàng sao?
Hàn Phỉ không thể tiếp nhận lý do như vậy, nàng khẽ cắn răng, nói: "Vương gia, nô gia có chỗ làm sai, nô gia có thể nhận trừng phạt."
Giọng điệu Tần Triệt đột nhiên lạnh xuống: "Bản vương nói, bản vương còn có chuyện quan trọng muốn làm."
Đôi mắt Hàn Phỉ lập tức hồng, nàng liều mạng khắc chế oan ức cùng nộ khí của mình, mạnh mẽ hít sâu mấy hơi thở, sau đó tự giễu nói: "Vâng, Vương gia, nô gia xin cáo lui."
Lập tức, Hàn Phỉ xoay người liền muốn rời khỏi, nhưng nàng vừa đi hai bước lại dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919195/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.