Chương trước
Chương sau
Nhưng tình cảnh này rơi vào trong mắt Hướng Chấn Thiên liền tương đối chói mắt, hắn ở trong lòng ghi hận, trực tiếp quát: "Được! Đánh cái gì mà đánh! Cũng đã phân ra thắng bại! Đều dừng lại cho ta! Còn muốn gây ra án mạng à!"
Nghe thấy giọng nói của Hướng Chấn Thiên, đoàn người vây xem đều yên tĩnh lại, hiển nhiên vẫn là hết sức cho hắn mặt mũi. Người bị thương cũng đã được khiêng xuống đi liệu thương, luận võ thua cũng không đáng thẹn, coi như là chuyện thường như cơm bữa, còn có thể đề cao vũ kỹ của mình. Mà bên kia, Hác lão bản cũng đỏ mặt đẩy Khôi Nam ra, tự mình xoay người, nỗ lực khống chế nhiệt độ trên mặt mình.
Khôi Nam cũng không có cảm giác cử động vừa rồi của mình không thích hợp, sự chú ý của hắn đặt ở trên người Hướng Chấn Thiên, bởi vì giờ khắc này, Hướng Chấn Thiên đang dùng ánh mắt khiêu khích nhìn hắn. Khôi Nam không thích bị khiêu khích. Hắn là một tướng lãnh, thống soái toàn bộ Khôi Chính Quân, hắn theo bệ hạ đánh trận hơn trăm lần, xưa nay chưa từng bị người khiêu khích như thế.
Khôi Nam tiến lên một bước, đón nhận ánh mắt khiêu chiến của Hướng Chấn Thiên, trầm ổn giống như một ngọn núi. Dần dần, đám người tự động phân tán ra, nhìn người nam nhân lạ mặt này. Ngay cả Hác lão bản cũng chú ý tới có chỗ không đúng, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy giữa hai người đàn ông này tựa hồ giấu giếm ba đào hung dũng, nói: "Làm sao thế?"
Hướng Thiên Nga cười trên sự đau khổ của người khác nói: "Nam nhân nên như vậy! Đánh một trận là tốt rồi! Khà khà, ca ca cố lên!"
Dù Hướng Thiên Nga rất thưởng thức Khôi Nam, nhưng vẫn vô cùng cuồng nhiệt với võ lực. Hác lão bản hiểu được, có chút hoảng, vừa muốn lên ngăn cản, lại bị ánh mắt của Khôi Nam đóng đinh tại chỗ. Hắn không hề có một tiếng động nói, đừng lo lắng. Hác lão bản sững sờ đứng tại chỗ.
Hướng Chấn Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Khôi Nam huynh đệ, vừa vặn nơi này có võ đài, không bằng chúng ta tới luận bàn một phen? Ta đã rất lâu không động tay động chân, thân thể này đã có chút lười nhác."
Mọi người vây quanh cũng lộ ra vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác khi nghe Hướng Chấn Thiên nói đã lâu chưa động tay chân. Lừa gạt quỷ à! Ngày hôm qua còn ra tay giáo huấn một kẻ xấu xa! Đánh cho hắn suýt chút nữa thì toi mạng! Sợ là người anh em này đã đắc tội Hướng Chấn Thiên đi, bây giờ bị hắn tìm thời cơ muốn giáo huấn một chút.
Hướng Chấn Thiên thấy Khôi Nam không nói lời nào, lại thêm một câu: "Khôi Nam huynh đệ không dám sao?"
Mọi người ồn ào, dồn dập chờ xem kịch vui, dù sao giá trị võ lực của Hướng Chấn Thiên ở trong thành này đều xếp hàng đầu, hiện tại một nam nhân xa lạ lại khiến Hướng lão đại chủ động tuyên chiến, như vậy trình độ của tên mặt trắng này tất nhiên cũng không yếu. Đúng vậy, trong mắt của mọi người, Khôi Nam cũng không đơn thuẩn chỉ là một tên tiểu bạch kiểm!
Khôi Nam gật đầu, nói: "Ta nghênh chiến."
Sau đó hắn đi lên võ đài, mặt đất đặt rất nhiều vũ khí, có kiếm có đao, Hướng Chấn Thiên chỉ chỉ những vũ khí kia nói: "Khôi Nam huynh đệ có thể tùy ý chọn vũ khí."

Khôi Nam lắc đầu: "Không cần."
Hướng Chấn Thiên lộ ra một tia tán thưởng, nói: "Nam nhân chân chính sẽ không dùng vũ khí, Khôi Nam huynh đệ dũng cảm như vậy, thì ta cũng tay không tấc sắt! Đến đi!"
Hác lão bản ở phía ngoài đoàn người không chen vào được, có chút nóng nảy, nàng sốt ruột không phải là Khôi Nam, mà sợ đánh nhau như thế khẳng định sẽ gợi ra xao động, không có lợi cho việc bọn họ vào thành mua đồ. Còn việc Khôi Nam thất bại?
Hác lão bản căn bản không hề có suy nghĩ như vậy. Đừng nói đến việc Khôi Nam không phải là người, chỉ cần từ thái độ của Hàn cô nương có thể thấy, nàng rất tín nhiệm bộ xương này, hơn nữa người đi theo Hàn cô nương đều không có một ai đơn giản cả, huống chi hắn còn là một đầu lĩnh, chắc chắn sẽ không quá kém. Hác lão bản có chút phát sầu về việc nên xử lý chuyện về sau như thế nào.
Bởi vì sắc mặt nàng quá khó nhìn, Hướng Thiên Nga có chút dương dương tự đắc nói: "Ngươi đang sợ sao? Yên tâm đi, ca ta sẽ thủ hạ lưu tình, ca ca chỉ là đang ngứa tay mà thôi, sẽ không gϊếŧ hắn!"
Hác lão bản yên lặng mà liếc mắt nhìn Hướng Thiên Nga, thăm thẳm nói: "Ta đang lo lắng cho ca ca của ngươi."
Hướng Thiên Nga tưởng bản thân mình nghe lầm: "Hử? Ngươi vừa nói cái gì?"
"Khôi Nam sẽ chú ý đúng mực, hắn sẽ không lỗ mãng như thế.." Hác lão bản mặc niệm.
Hướng Thiên Nga có chút tức giận bất bình, cảm thấy huynh trưởng của mình bị coi khinh, lập tức muốn phản bác, mới phát hiện, đoàn người tựa hồ yên tĩnh đến đáng sợ. Vốn dĩ vây xem đánh nhau ẩu đả, đoàn người đều sẽ bạo phát từng trận tiếng ủng hộ, nhưng từ sau khi Khôi Nam đi vào, đoàn người tựa hồ đều yên tĩnh lại, không có ồn ào, không có gào thét, yên tĩnh đến quỷ dị.
Hác lão bản cùng Hướng Thiên Nga cũng chú ý tới chi tiết này, hai người đều lo lắng, chỉ là đối tượng lo lắng hoàn toàn khác biệt.
"Ca ta sẽ không đánh chết người đấy chứ.."
Trong lòng Hác lão bản cũng hơi hồi hộp, liền chuẩn bị chen vào đoàn người để nhìn xem, nhưng nàng vừa mới đi về phía trước một bước, vai đã có cảm giác nặng nề, có một bàn tay lớn đè nàng lại.

"Đừng nhúc nhích."
Hác lão bản kinh ngạc quay đầu lại, liền đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Khôi Nam.
"Ngươi, ngươi đứng ở phía sau ta từ lúc nào thế hả?" Hác lão bản đúng là đã bị hù dọa, Khôi Nam đứng ở sau lưng nàng, vậy..
Đám người tự động tách ra một con đường, Hác lão bản từ từ nhìn thấy tràng cảnh bên trong, Hướng Chấn Thiên đã nằm trên mặt đất không động đậy, sắc mặt đám người vây xem nhìn Khôi Nam đều vô cùng sợ hãi. Vừa rồi.. đến cùng là đã phát sinh chuyện gì?
Hướng Thiên Nga nhìn huynh trưởng ngã trên mặt đất không nhúc nhích, sợ đến hoa dung thất sắc, vội vã chạy tới đỡ Hướng Chấn Thiên dậy, nhìn hắn lồng ngực hắn còn hô hấp phập phồng mới hơi yên lòng một chút.
"Ca, ca ngươi làm sao vậy? Không sao chứ ca!"
Nhưng bất luận Hướng Thiên Nga hô hoán thế nào, Hướng Chấn Thiên vẫn không có nửa điểm dấu hiệu tỉnh lại, nếu không phải còn hô hấp, giờ khắc này Hướng Thiên Nga đã sớm tan vỡ, nàng đỏ mắt trừng hai người Hác lão bản cùng Khôi Nam, cả giận nói: "Các ngươi thật nhẫn tâm! Uổng công ca ca ta nhiệt tình đỗi đãi các ngươi như thế! Còn giúp các ngươi mua đồ, còn mang bọn ngươi đi tham quan, các ngươi thế mà đối với ca ca ta như vậy! Vong ân phụ nghĩa! Tiểu nhân hèn hạ!"
Thần sắc Hác lão bản vốn có chút hổ thẹn, sau khi nghe thấy nàng ta nói như vậy liền chậm rãi thu lại, nàng trầm mặt, thời khắc này, Hác lão bản quen sống trong nhung lụa, trời sinh sang trọng lại tràn ngập uy nghiêm.
"Trong luận võ, vốn là thắng bại khó phân, thắng thua chính là chuyện thường của nhà binh, huống chi, nếu như huynh ngươi chủ động khiêu chiến, Khôi Nam chẳng qua chỉ nghênh chiến mà thôi, hắn cũng đã tuân thủ quy củ không hề lấy mạng ca ca ngươi, cũng không dùng vũ khí, tại sao hắn lại thành người bỉ ổi rồi?"
"Ngươi.."
"Hành động của Lệnh Huynh chúng ta rất cảm kích, vì thế Khôi Nam mới tham chiến, đây là sự tôn trọng tối thiểu với một võ giả, nếu theo lời ngươi nói, phải chủ động thua mới xem như tôn trọng sao? Như vậy không khỏi quá mức buồn cười!"
Mấy câu nói của Hác lão bản đã khiến các võ giả xung quanh dồn dập tán thành. Đúng thế, toàn lực ứng phó mới là hành vi tôn trọng võ giả, điều này căn bản không phải là bỉ ổi, chẳng qua là Hướng Chấn Thiên lật thuyền trong mương, tài nghệ không bằng người thôi, thua chính là thua, nhưng không thể thua khó coi như vậy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.