Chương trước
Chương sau
Khôi Nam đứng dậy, nghiêm trang, trầm giọng nói: "Thuộc hạ nhất định phải không làm nhục sứ mệnh!"
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Vậy thay đổi trang phục khác đi, đi theo phía sau Hác lão bản, sau khi vào thành hoàn toàn nghe theo chỉ thị của Hác lão bản."
"Vâng!"
Trong lòng Hác lão bản bất đắc dĩ vô cùng, còn có chút buồn bực, nàng hiện tại không muốn gặp lại Khôi Nam, nhưng nhìn thấy Hàn Phỉ cùng Khôi Nam dường như đã quyết định, nàng há há mồm, muốn nói gì đó lại thôi, không thể làm gì khác hơn là vò mẻ không sợ rơi, quyết định không thèm để ý đến hắn là tốt rồi.
Khôi Nam nhìn thấy sắc mặt Hác lão bản chợt lóe lên vẻ buồn bực, yên lặng mà cúi thấp đầu, sống lâu như thế, đây là lần đầu tiên hắn bị người chống cự cùng ghét bỏ như thế. Tên đầu lâu ngốc này không nghĩ rằng hắn có tình cảm gì, chỉ nghĩ nghe theo mệnh lệnh của bệ hạ là tốt rồi, căn bản không cần nghĩ quá nhiều chuyện không nên nghĩ, nhưng hắn lại bắt đầu nghĩ lại, có phải hành động ngày ấy của hắn quá mức đường đột, cho nên mới khiến Hác lão bản chống cự hắn như thế không?
Càng nghĩ càng cảm thấy không sai, Khôi Nam thậm chí không thể chờ đợi được nữa muốn đi tìm Hác lão bản giải thích một chút, vừa ngẩng đầu, Hác lão bản đã rời đi tìm thủ hạ của nàng. Khôi Nam trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ.
Phía sau hắn một đám khung xương khoác da người dồn dập nhận ra được đại tướng của mình tựa hồ tâm tình không đúng, cảm thấy rất khó hiểu, tha thứ cho bọn họ đầu óc sớm đã bị thời gian ăn mòn, chỉ còn dư lại một cái đầu lâu rỗng, vì thế không thể hi vọng Khôi Chính Quân bọn họ có thể hiểu quá nhiều tình cảm phức tạp.
Hàn Phỉ nhìn Khôi Nam lại nhìn Hác lão bản, sờ sờ cằm như đang tự hỏi cái gì, thỉnh thoảng lộ nụ cười làm cho người ta sợ hãi, mấy người còn lại liền vội vàng đứng lên kiếm cớ đi làm, kinh nghiệm nói cho bọn họ biết, thông thường Hàn cô nương lộ ra nụ cười như vậy hơn phân nửa là muốn làm ra chuyện gì đó kinh thiên động địa, lúc này tốt nhất đừng tham dự vào.
Lúc đoàn người chỉ còn dư lại Hàn Phỉ cùng Tần Triệt, Tần Triệt một tay chống hàm dưới, ngồi trên tảng đá nhìn Hàn Phỉ lộ ra nụ cười rất xấu xa.
"Hàn Phỉ."
Nghe thấy tên mình, Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn về phía Tần Triệt, nói: "Vương gia, chàng gọi ra sao?"
Tần Triệt gật đầu, Hàn Phỉ lập tức hiểu ý tới gần chút.
"Nàng tốt nhất bỏ suy nghĩ trong đầu đi."

Hàn Phỉ có chút lúng túng cười cười, nhìn trước sau không người, nhỏ giọng nói: "Vương gia làm sao biết ta đang nghĩ gì?"
"Quá dễ đoán."
"..."
Hàn Phỉ ho khan một hồi, nói: "Vương gia không cảm thấy giữa bọn họ xảy ra hiểu lầm sao? Hiểu lầm thì phải giải quyết, nếu không sẽ càng hiểu lầm sâu sắc thêm, vậy thì sẽ không thể cứu được."
Nói tới chỗ này, Hàn Phỉ dừng lại, vẻ mặt nàng có chút không đúng. Nàng nhớ lại ở trong hoàng cung, nàng đã từng cùng nam thần có hiểu nhầm, hơn nữa còn là hiểu nhầm rất lớn, suýt chút nữa liền khiến bọn họ không thể cứu vãn, nếu không phải nàng mặt dày mày dạn dùng lực mở ra hiểu nhầm, chỉ sợ hiện tại không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Nàng còn để ý?" Tần Triệt đột nhiên mở miệng.
Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, hiểu hắn nói tới chuyện gì, cười cười, nói: "Ta không thèm để ý."
Tần Triệt giương mắt, tựa hồ không một tiếng động dò hỏi vì sao nàng không thèm để ý.
Hàn Phỉ nhếch môi, lộ ra cả cái răng, lại duỗi tấm lưng mệt mỏi, sau đó ghé sát vào Tần Triệt, mặt hai người ở rất gần nhau, nàng hấp háy mắt, nhìn kỹ trong con ngươi ngăm đen của hắn, rót đầy hình bóng mình, cũng chỉ có mình nàng mà thôi, ý cười nơi khóe miệng càng sâu.
".. Là giả."
Ta không thèm để ý là giả. Làm sao có thể không thèm để ý đây? Cảm giác đau lòng cùng cực kia làm sao có thể không thèm để ý. Không, nàng thậm chí còn để ý muốn chết!
"Vương gia, ta để ý thì có thể làm được gì chứ, chàng chính là một người như vậy a."
Hàn Phỉ bất đắc dĩ nói tiếp: "Tính chàng đa nghi, mỗi lần ta tới gần đều thể hiện rõ ràng, vì thế Vương gia chàng luôn hoài nghi ta, ta biết rõ."
Hàn Phỉ nói với vẻ ung dung, nhưng chỉ có mình nàng biết, lòng nàng có chút trầm trọng. Nàng ngồi dậy, lùi về sau một khoảng cách nhỏ, nói: "Dù cho đến bây giờ, Vương gia, ta vẫn không thể nào xác định cảm tình thật sự của chàng, thậm chí có lúc ta nghĩ, có phải là bởi vì hiện tại bên cạnh chàng không có ai, cho nên mới cho phép ta không biết tự lượng sức mình tới gần, có phải là chàng chỉ đang lợi dụng ta không? Chàng xem, ta mỗi ngày đều nghĩ đến những chuyện thượng vàng hạ cám này."

Hàn Phỉ vừa nói vừa cười: "Nhưng cuộc sống chung quy vẫn phải tiếp tục, dù cho ta biết rõ những điều này, dù cho những suy đoán này đều là thật, nhưng chuyện này có quan hệ gì chứ, Vương gia hiện tại vẫn chưa thể rời khỏi ta, còn cần ta, ta vẫn còn có giá trị, thế là đủ rồi, chỉ cần chúng ta vẫn còn ở cùng một chỗ, vậy thì chuyện này cũng không có ý nghĩa gì."
Sau khi Hàn Phỉ nói xong, xoay người, không để cho viền mắt đỏ của mình bị Tần Triệt nhìn thấy, nàng thay đổi ngữ khí, nói: "Được rồi, không nói những chuyện này nữa, Vương gia, ta đi chuẩn bị danh sách những thứ cần chuẩn bị, để hai người Hác lão bản vào thành, thế nào cũng phải làm tốt, Vương gia ngươi trước tiên nghỉ ngơi một chút đi."
Nói rồi, Hàn Phỉ liền định rời đi.
"Hàn Phỉ, thật xin lỗi."
Hàn Phỉ sửng sốt, toàn thân cứng ngắc, sắc mặt tràn đầy vẻ khó có thể tin. Hắn, đang nói xin lỗi sao? Tại sao lại xin lỗi?
Hàn Phỉ chậm rãi xoay người lại, cổ họng giống như bị bóp chặt, rõ ràng rất muốn hỏi hắn tại sao lại xin lỗi, nhưng nàng lại chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn.
Tần Triệt ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ đần độn của Hàn Phỉ như thế, không có tiếng động thở dài một hơi, nói: "Hàn Phỉ, nếu như để ý, vậy hãy nói ra."
"Ta.."
"Nếu như nàng cần một lời xin lỗi, vậy thì ta sẽ nói."
Tâm tình Hàn Phỉ vốn đang nhảy nhót lập tức từng tầng rơi xuống. Hai mắt nàng từ tràn ngập kinh hỉ biến thành thất lạc, nàng tự nhủ, quả nhiên lại chờ mong quá nhiều. Tần Triệt e là vĩnh viễn sẽ không hiểu, nàng để ý, không phải là câu nói thật xin lỗi kia. Hàn Phỉ miễn cưỡng lên tinh thần, nỗ lực nở nụ cười, nam thần căn bản không hiểu chuyện yêu đương, chuyện này nàng đã sớm biết, lần đầu gặp gỡ nàng đã biết, trong mắt người đàn ông này không có chuyện trai gái, vì thế không thể có hy vọng, chí ít.. bây giờ không thể hy vọng xa vời.
Cố gắng an ủi mình như vậy, Hàn Phỉ cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều, nàng làm bộ không thèm để ý nói: "Được, Vương gia, lời xin lỗi của chàng ta nhận, ta còn có chút chuyện, đi trước."
Nói rồi, Hàn Phỉ đi vội ra ngoài như chạy trốn. Tần Triệt nhìn chăm chú bóng lưng nàng, rơi vào trầm tư, hai tay đặt trên đùi cũng nắm chặt. Hắn cho là nàng muốn nghe lời xin lỗi, hắn thật vất vả mới có thể nói ra khỏi miệng, nhưng.. phản ứng của Hàn Phỉ không giống như hắn suy đoán. Tại sao? Tần Triệt căn bản không hiểu, thậm chí cảm thấy có mấy phần buồn bực, hắn chưa từng giải quyết qua tình huống như vậy. Hắn cảm thấy có một loại ức chế không được sự xao động trong lòng, trong nháy mắt kia, hắn cảm thấy rõ ràng Hàn Phỉ không vui, hắn biết trong lòng Hàn Phỉ có trở ngại. Đây là điều khiến Tần Triệt không thể nào chịu được. Nhưng hắn không biết phải làm sao.
Ngày đó, lúc Hàn Phỉ bị bắt đi, Tần Triệt liền biết hắn gặp sự cố, bản thân hắn có chuyện, hắn thỉnh thoảng sẽ xuất hiện những tâm tình không thuộc về hắn, mà tâm tình đó hắn không có cách nào khống chế, hầu như khiến tâm thần hắn trở nên bạo ngược, ngoan lệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.