Chương trước
Chương sau
Toàn bộ Phương gia trong một đêm bị đồ sát hầu như không còn. Nhưng toàn bộ người Lâm Nam Thành đều đang say giấc nồng, không có ai biết trong đếm tối, ở Phương gia vang lên từng tiếng kêu thảm thiết. Trên dưới Dư gia dùng hết số dược tài mang theo bên người, suốt đêm chế tạo thuốc mê, thả nơi đầu gió, từng người nhà họ Dư cũng đều sử dụng tất cả vốn liếng, dưới sự trợ giúp của Ảnh Vệ đầu nhập vào từng ngõ ngách trong thành, thành công làm cả Lâm Nam Thành thành ngủ say như chết.
Trong tiếng gào thét tuyệt vọng của Phương gia, Phương Minh Hiện chưa bao giờ hối hận đến thế, hắn hối hận đã không nghe lời cha, kiên quyết thực hiện kế hoạch này, hắn hối hận đã bắt nữ nhân này chọc giận tên ma quỷ kia, nhưng hiện tại hắn càng hối hận rằng, ngay cả suy nghĩ báo thù hắn cũng không dám có, cho đến khi đũng quần nóng lên, một trận nhiệt lưu từ từ uốn lượn chảy xuống, cả người Phương Minh Hiện cũng quỳ trên mặt đất, sắc mặt hoảng hốt.
Tần Triệt ôm Hàn Phỉ, từng bước từng bước, dù cho bước chân không quá gọn gàng, nhưng tốc độ của hắn cũng rất trầm ổn, hắn biết rõ Hàn Phỉ yêu thích sạch sẽ, nhất định không muốn lưu lại nơi này, hắn muốn dẫn nàng rời đi.
Ngay lúc thân ảnh bọn hắn sắp đi ra khỏi phòng tối này, Lưu Tam Tinh rốt cục không nhịn được rống to: "Tần Vương! Nếu như ngươi thực sự không muốn hợp tác, vậy thì đừng trách chúng ta vô tình!"
Bước chân Tần Triệt dừng lại, lạnh lùng nói: "Ta không muốn nghe thấy giọng nói của bọn chúng."
Ảnh Vệ động, đang muốn trói cổ họng bọn chúng, sắc mặt Lưu Tam Tinh thay đổi, sau đó lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai đưa tay vào trong lồng ngực, ném ra vật gì đó, vài tiếng sấm sét vang lên, khói bụi mịt mờ, Lưu Tam Tinh lắc mình xuất hiện ở khoảng đất trống ngoài bức tường, hắn ngậm lấy ngón tay huýt lên một tiếng sáo dài, lập tức sắc mặt dữ tợn nói: "Nếu đã như vậy, thì để Tần Vương ngươi mở mang kiến thức một chút, cho ngươi xem đến cùng là ngươi đã bỏ qua vật gì!"
"Ầm ầm ầm."
Một trận thanh thế to lớn, giống như có thứ gì muốn xông ra. Sắc mắt đám người mặc đạo bào lập tức vui vẻ, đang muốn chạy ra theo, Ảnh Vệ dứt khoát trực tiếp cắt cổ họng bọn họ, khí tức hoàn toàn không có, để tên Lưu Tam Tinh chạy thoát đã là tội tày trời, nếu như lại thất thủ vậy thì bọn họ cũng có thể tự sát rồi.
Lưu Tam Tinh cũng không quan tâm đồng bạn của hắn bị gϊếŧ, hắn đầy mặt hưng phấn, giang hai tay ra hô to: "Haha haha, các chiến sĩ của ta, đều đi ra đi, để bọn hắn mở mang kiến thức một chút sự lợi hại của các ngươi!"
Tiếng bước chân chỉnh tề càng thêm rõ ràng, khiến mặt đất cũng rung động. Sắc mặt Tật Phong thay đổi, lắc mình đi tới bên người Tần Triệt, nói: "Vương gia! Nơi này có biến, còn mong Vương gia cùng Hàn cô nương mau chóng rời đi!"

Tần Triệt không hề trả lời, tầm mắt nhìn về một hướng khác, Tật Phong theo đó nhìn sang, cả người lập tức cứng ngắc. Ở nơi đó, không biết từ lúc nào đã nằm úp sấp từng con từng, con quái vật. Đúng vậy, là quái vật. Họ đã không tính là người. Toàn thân đen nhánh, hai mắt phát ra lục quang, nhe răng nhếch miệng, hàm răng giống như lưỡi cưa, lưu lại từng vũng nước miếng trên mặt đất, y phục trên người đều rách rưới, hai tay hai chân chạm đất, nằm sấp giống như động vật, tình cờ có vài kẻ duy trì tư thế đứng thẳng, nếu không phải từ mái tóc dài còn có thể nhìn ra lúc trước họ là nữ nhân, e là không còn đặc điểm nào của con người nữa. Mà những quái vật này, chính là chiến sĩ mà Lưu Tam Tinh gọi.
"Những hài tử này vẫn còn không tính là sản phẩm hoàn thành, đều đã không có thần trí, xem như sản phẩm thất bại, nhưng cho dù là sản phẩm thất bại cũng đã đủ mạnh, ta vốn dĩ không muốn dùng đến, nhưng mà Tần Vương a, ngươi đã từ chối ta, vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể là địch nhân!"
Lưu Tam tinh cười đến điên cuồng, giống như trận này đã nắm chắc phần thắng, dáng vẻ của hắn đã không bình thường, mà đã rơi vào một loại trạng thái quỷ dị điên cuồng.
Tật Phong bắt đầu bối rối, những thứ này xem ra sẽ không dễ đối phó, Vương gia tuyệt đối không thể xả ra nửa điểm sai lầm! Ngay lúcTật Phong dự định cứng rắn đem Vương gia cùng Hàn cô nương dời đi, Tần Triệt quay về mặt đất bình tĩnh nói: "Đã tới, sao còn không xuất hiện?"
Tật Phong kinh ngạc, những Ảnh Vệ vừa xử lý xong những người kia chạy về cũng kinh ngạc. Tiếng cười của Lưu Tam Tinh cũng ngừng, toàn bộ Thiên Địa lập tức yên tĩnh lại. Sau đó mặt đất bắt đầu chấn động. Thanh thế to lớn. Lưu Tam Tinh bị chấn động nghiêng ngả, vội vã ổn định thân thể mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy các chiến sĩ của hắn cũng lùi về sau vài bước, thân thể bắt đầu run lẩy bẩy, hoàn toàn không có bộ dáng dữ tợn lúc trước, ngược lại có mất phần điềm đạm đáng yêu.
Lưu Tam Tinh lập tức hoảng loạn, như là có thứ gì nắm ngoài dự liệu của hắn.
"Đùng." Một cánh tay xương trắng từ dưới đất chui lên. Sau đó càng ngày càng nhiều xương trắng duỗi ra, giãy dụa leo ra ngoài. Mọi người kinh hãi đến biến sắc, dồn dập tránh xa những cánh tay bạch cốt này, nhưng càng ngày càng nhiều cánh tay xuất hiện, càng ngày càng nhiều bộ xương từ lòng đất leo ra, trên thân thậm chí còn mặc khải giáp của quân đội. Mà cách Tần Triệt gần nhất là một bộ khô lâu, không, đây không phải là khô lâu, hắn còn có một khuôn mặt người, nếu như Hàn Phỉ tỉnh dậy thì sẽ phát hiện, đó là Khôi Nam.
Khôi Nam leo ra, đứng thẳng, tầm mắt lập tức rơi vào Hàn Phỉ đang được Tần Triệt ôm, hoàn toàn biến sắc, đang muốn tiến lên đoạt lấy nàng, Tần Triệt nhàn nhạt nói: "Quỳ xuống."
Thân thể Khôi Nam vô thức quỳ xuống. Hắn hoảng hốt, đang muốn chống lại cảm giác phục tùng từ trong xương kia.
"Ngẩng đầu lên."
Khôi Nam lại vô thức ngẩng đầu. Lúc này hắn nhìn thấy, tấm mặt nạ trên mặt Tần Triệt rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt che kín đồ đằng. Sắc mặt Khôi Nam ngẩn ra, sau đó không còn chống lại cảm giác phục tùng nữa, một tay nắm lấy, chống đỡ trước ngực, trầm giọng nói: "Mạt tướng Khôi Nam, khấu kiến Thần Vệ đại nhân."

Giờ khắc này, một tiếng ầm ầm vang lên, vô số bộ xương leo ra đồng thời quỳ xuống, một tay nắm lại để trên ngực, đó là biểu hiện trung tâm của chín quân theo lễ nghi cổ xưa.
Lưu Tam Tinh đã chấn kinh đến nỗi nói không ra lời, hắn ngước mắt nhìn một đám xương trắng lít nha lít nhít, còn có càng ngày càng nhiều xương sọ từ dưới đất chui ra, làm da đầu người ta tê dại.
"Đem tạp chủng kia thanh lý đi." Hắn nói.
Khôi Nam nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói: "Vâng! Mạt tướng lĩnh mệnh!"
Khôi Nam đứng lên, giơ tay, cả giận nói: "Khôi Chính Quân ở chỗ này! Vì bệ hạ mà chiến!"
"Chiến!"
Một tiếng này, vang vọng chân trời.
Thủy Vân quân đang liều mạng chạy đến giống như cảm nhận được sự cộng hưởng, đồng thời ngẩng đầu, nộ hống: "Chiến!"
Thời khắc này, tất cả các bộ xương đều đồng loạt quay đầu, nhìn về phía Lưu Tam Tinh cùng đám quái vật kia. Hỗn chiến, động một cái liền bùng nổ. Bên tai, là tiếng kêu thảm thiết, là tiếng rít của quái vật, là tiếng Lưu Tam Tinh chửi rủa, trước mắt, là hỏa quang, lửa lớn nuốt chửng các tòa nhà, ánh lửa soi sáng nửa bầu trời, phản chiếu sắc thái tử vong.
Tần Triệt xoay người, ôm Hàn Phỉ, từng bước một đi ra, đem thảm trạng Địa Ngục kia ném ra sau đầu, ánh lửa đỏ làm nền cho thân ảnh bọn họ, cũng mở màn cho một sự bắt đầu. Ảnh Vệ đứng ở hai bên, thời khắc này, bọn họ cũng đều biết, chủ nhân đã thay đổi, vị Tần Vương giấu tài kia đã không còn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.