Thân ảnh kia, mỗi một bước cũng đi rất quái dị. Giống như cực kỳ lao lực. Hắn đi rất chậm, nhưng lại không có một người nào ngăn cản, cũng không ai biết, đến cùng là lúc nào thêm ra một người như vậy, bọn họ không động đậy, thân thể giống như bị một loại khí áp vô hình kiềm chế lại.
Hàn Phỉ miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn, con mắt cũng bị mông lung, nhìn một chút, nàng khóc, nhìn một chút, nàng lại cười. Cười đến cực kỳ khó coi, cực kỳ chật vật, thậm chí còn rất xấu xí. Nàng nhếch môi, buông môi dưới vẫn bị nàng cắn ra, toàn bộ môi dưới đã bị nàng cắn nát, nàng run rẩy nói: "Vương gia.. Chàng tới rồi.."
Đó là Tần Triệt. Là Tần Triệt mang theo mặt nạ, toàn thân áo trắng. Là Vương gia nàng quen thuộc. Khi mọi người nhìn thấy cái mặt nạ kia, cũng trong nháy mắt đoán được thân phận người này, dưới mặt đất người kia vẫn còn đang lăn lộn kêu thảm, mọi người phục hồi tinh thần lại, thân thể cũng có thể nhúc nhích, đang muốn phẫn nộ gào lên, con mắt lóe lên, mười mấy bóng đen xuất hiện, một cây chủy thủ vắt ngang trên cổ bọn họ.
Ảnh Vệ xuất khiếu, gϊếŧ người vô hình. Nhưng, Tần Triệt không muốn bọn chúng chết. Hắn đến gần Hàn Phỉ, trong tay cầm một cây chủy thủ, cắt đứt dây thừng đang cột lấy Hàn Phỉ, mất đi sự trói buộc, hơn nữa chân đã bị phế, Hàn Phỉ căn bản đứng không vững, lập tức trọng lượng cả người đều ép lên người hắn, nhưng, Tần Triệt không hề động một chút nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919180/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.