Chương trước
Chương sau
Mà đúng lúc này, một trận tiếng bước chân hoảng loạn truyền đến. Tần Triệt khẽ ngẩng đầu, đã nhìn thấy hai người Đóa nhi cùng Phù Nương lảo đảo chạy tới.
"Van cầu các ngươi, mau cứu người đi! Mau cứu đại thẩm!"
Đóa nhi còn chưa nói hết, bụp một tiếng liền quỳ trên mặt đất, liều mạng dập đầu, vừa dập đầu vừa hô: "Van cầu các ngươi, mau đi cứu người đi!"
Phù Nương hơi bình tĩnh hơn, nàng nhìn thấy một vòng Ảnh Vệ tràn đầy mùi máu tanh thì trong lòng nhảy nhót, dường như các nàng đã tìm tới một đám người không bình thường rồi, cái này, đến cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu đây.
Lúc Đóa nhi cùng Phù Nương nói rõ ràng, tất cả mọi người đều cảm giác được khí áp đột nhiên hạ thấp, một trận khí thế khủng bố từ trên thân thể một người vẫn luôn im lặng không nói kia truyền đến. Đóa nhi ôm thật chặt Phù Nương, sợ đến run rẩy, người kia thật là đáng sợ, nàng thậm chí ngay cả đối diện cũng không làm được.
Tần Triệt chậm rãi đứng lên, giờ khắc này không có người để ý đến tư thế của hắn kỳ quặc vặn vẹo như thế nào, thậm chí không có một người dám nhìn thẳng hắn. Nếu trên mặt hắn Mặt nạ da người bị xốc lên, nhất định sẽ phát hiện, đồ đằng trên trán mơ hồ nóng lên, Tần Triệt nghe thấy trong đáy lòng mình có cái thanh âm đang nói.. Xem đi, ngươi lại một lần nữa làm mất nàng. Ngươi luôn không bảo vệ được thứ ngươi muốn bảo vệ. Những tên tạp chủng chà đạp lên ngươi vẫn còn sống tốt, ngươi còn khắc chế cái gì? Đã không nên khắc chế từ lâu rồi, thế giới này căn bản chính là dơ bẩn. Nếu như ngay cả nàng cũng đều mất đi..
Câm miệng! Hai mắt Tần Triệt đột nhiên chuyển đen, từng sợi từng sợi huyết quang trong đồng tử dần chuyển đổi, khí tức lạnh lùng trong nháy mắt biến mất, sau đó còn lại chỉ có điên cuồng..
Lúc Hàn Phỉ bị người lôi ra từ trong hồ, trên người nàng đã không còn chỗ nào lành lặn, vết máu nhằng nhịt khắp nơi, ngay cả trên mặt cũng không có buông tha, từng vết máu nằm dày đặc trên đó, nhìn qua căn bản không còn là hình người, một ít chỗ khớp nối càng giống như bị giội a xít, huyết nhục cũng bị ăn mòn, cả người ngay cả đứng thẳng cũng không làm được.
Nhưng, nàng còn sống. Hai mắt đầy rẫy cừu hận. Hàn Phỉ mạnh mẽ chống đỡ, nàng không thể chết được, sẽ không thể cứ như vậy mà chết đi. Đau đớn đến cực điểm, Hàn Phỉ hiện tại đã chết lặng, chỉ còn một tia cầu sinh mãnh liệt đang chống đỡ cho nàng.
Mấy người mặc đạo bào kia có vẻ hết sức hài lòng với Hàn Phỉ.
"Lần này thời gian lâu nhất, còn sống, quả nhiên là tố chất thân thể cường hãn a."

"Đáng tiếc, nếu như là một nam nhân, thành phẩm cuối cùng hiệu quả sẽ càng tốt hơn."
"Nam nhân ý thức quá mạnh, coi như cuối cùng thành công cũng sợ là sẽ không nghe lệnh của chúng ta, không dễ khống chế, không phải là vì thế mà chúng ta chỉ bắt nữ nhân về đây thí nghiệm sao?"
"Khà khà, càng là thân nữ nhân hoàn hảo thì thành phẩm cuối cùng hiệu quả lại càng tốt, nhìn như vậy thì nữ nhân này vẫn còn là trinh nữ a."
"Lớn lên như vậy, nếu không phải còn hoàn bích thì có người đàn ông nào thèm đồng ý lấy nàng ta chứ. Tần Vương kia chịu nhận lấy còn không phải là một tên tàn phế sao? E là cái kia có nâng cũng không đứng lên nổi đâu!"
"Một đôi tàn phế cùng mụ béo, đúng là không nên ở lại trên đời này chà đạp con mắt của đại gia! Tốt nhất là tên Tần Vương kia nên tìm đến luôn đi, như vậy chúng ta cũng có thể nhìn xem người gọi là Vương gia có cái dạng gì, haha!"
"Ta còn chưa từng được dằn vặt hoàng tử vương gia, nghĩ đến liền thấy kích động khó nhịn a!"
Lại là một trận cười phá lên. Hàn Phỉ lúc này cúi đầu, không có ai nhìn thấy hai mắt nàng đã bị phẫn nộ cùng oán hận chiếm cứ, đồ đằng màu huyết sắc lại càng thêm rõ ràng, hầu như chiếm cứ toàn bộ đồng tử, thân thể nàng đang run rẩy, sau đó bị người mạnh mẽ đạp một cước, ngã lăn trên đất, nằm úp sấp, phối hợp với cả người nàng đầy vết máu, giống như thật sự đã trở nên ngây ngốc mơ hồ.
"Làm sao? Ngươi còn oán hận chúng ta? Cũng không nghĩ một chút ngươi có thể được chúng ta tuyển chọn chính là gặp vận cứt chó gì!"
"Được rồi, cũng chớ quá mức, còn phải giữ lại mệnh nàng ta."
"Sợ cái gì, bà béo này sinh mệnh lực mạnh lắm, ném vào trong ao thuốc còn vô sự, còn sống, đúng là một cái mệnh tiện!"
Thần trí Hàn Phỉ trong phút chốc xuất hiện một mảnh trắng xóa, vô tận phẫn nộ cùng oán hận xâm chiếm tâm tư nàng, nàng hé miệng, bờ môi chồng chất vết thương run run, đang không hề có một tiếng động ngâm xướng gì đó, ánh mắt nàng thống khổ, sắp chảy ra máu.
Xa xa, Tần Triệt đụng vào trên trán, nhiệt độ nóng rực kia tựa hồ một mực đang vẫy gọi hắn, đang thúc giục hắn gấp rút. Nhóm người Dư gia đứng phía sau Tần Triệt dồn dập dừng lại mọi chuyện đang làm, hai tay run rẩy, trong lòng có một trận phẫn nộ đang tràn ngập, nét mặt già nua của Ngu Vân Khánh đỏ chót, kích động hô: "Đúng rồi! Là triệu hoán! Là triệu hoán a! Tổ phụ không gạt ta! Gia huấn không gạt ta a!"

Thôn Thủy Biên, nhóm người Thủy Vân quan đang một lần nữa kiến lập pháo đài cũng dồn dập dừng việc trong tay, Đậu Nành cùng Tiểu Mễ là hai người đầu tiên cảm thụ được sự rung động trong lòng, một luồng phẫn nộ trước nay chưa từng có tràn ngập trong lồng ngực, làm sao cũng không ép xuống được, bọn họ giơ tay lên, thét lớn: "Hàn cô nương gặp nguy hiểm! Đại gia dừng lại! Dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn đồ đạc! Đi theo ta! Bất cứ người nào làm thương tổn tới Hàn cô nương! Gϊếŧ không tha!"
Đế đô, Hoàng Thành, toàn bộ hoàng cung đều đang run rẩy, giống như gặp động đất vậy, cung nữ cùng thái giám đang tới lui đều ngã chổng vó, vẻ mặt sợ hãi chạy thục mạng, ngay cả Tần Hoàng đang xử lí chính sự cũng bị kinh động, cảm nhận được thanh thế to lớn này, sắc mặt lập tức biến đổi.
"Đến cùng là xảy ra chuyện gì! Nhanh đi tra!"
"Hoàng Thượng, nhanh, nhanh đi địa phương trống trải! Cái này sợ là động đất a! Thiên Thần phẫn nộ!"
Hoàng cung hỏng, mà đường vào mê cung dưới lòng đất đã bị mở ra. Khôi Nam đang tê tâm liệt phế la lên: "Bệ hạ gặp nguy hiểm! Bệ hạ đang triệu hoán chúng ta! Chỉ lệnh tối cao! Toàn viên tập hợp! Tập hợp! Khôi Chính Quân tập hợp! Vì bệ hạ bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng!"
Trên thần đài, gương đồng đen nhánh bắt đầu chậm rãi trở nên trong suốt, mơ hồ có chút đồ án đang hiện lên, từng trận kim quang, dường như muốn giãy thoát khỏi tấm gương đen nhánh, thế muốn cắt xé cả hắc ám.
Thanh âm ầm ầm vang lên, toàn bộ hoàng cung lộ ra bên ngoài, đoạn đường vốn hoang vu không có một bóng người, giờ khắc này trồi lên từng cái từng cái cửa hang, trong cửa hang mơ hồ có vật gì màu trắng đang kích động. Toàn bộ trận động đất kéo dài cực kỳ lâu, rung sụp rất nhiều phòng ốc của hoàng cung, lòng người bàng hoàng, Tần Hoàng truyền gọi Thái Minh đại sư, đại sư đang muốn bấm ngón tay tính toán, thì sấm lớn vang lên, sắc mặt Thái Minh đại sư đột biến, một chữ đều không nói ra được lập tức bất tỉnh, dọa cho nhóm người vô cùng sợ hãi, ngay cả Tần Hoàng cũng khiếp sợ.
Chỉ có Tuệ Minh đại sư nhìn hạn lôi, yên lặng mà thở dài: "Ngay từ đầu đã không nên trục xuất người kia, những chuyện sau này, e là đều sẽ không thể tránh khỏi a.."
Cũng đúng vào lúc này, Bách Lý Mân Tu đang đi suốt đêm về hoàng cung Vân Hỏa đột nhiên dừng bước, trái tim của hắn truyền đến từng trận đau đớn, đau đến sắp không thể thở nổi, hắn mạnh mẽ siết chặt lồng ngực, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
"Thái tử điện hạ, ngươi làm sao vậy? Có cần triệu ngự y không?"
Thị vệ bên cạnh sốt ruột muốn đi tìm ngự y, điện hạ một khi xảy ra chuyện gì thì chính là tổn thất của đế quốc a! Nhưng Bách Lý Mân Tu đưa tay ngăn lại, sắc mặt hắn tái nhợt nói: "Không cần, ta chỉ là, có chút không thoải mái."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.