Một chậu nước lạnh dội xuống, Hàn Phỉ bị dội tỉnh, nàng kho khan hai cái, giãy dụa mở mắt. Tầm mắt từ mông lung dần dần trở nên rõ ràng, đã nhìn thấy mấy người mặc đạo bào quen thuộc đứng ở trước mặt nàng. "Rốt cục tỉnh, không nghĩ tới nàng ta vẫn còn tỉnh lại được!" "Lực sinh mệnh lớn như thế chính là thứ chúng ta muốn!" "Lần trước chết một người con gái thành chủ, không nghĩ đến lại chạy tới một vật thí nghiệm hoàn mỹ như thế, xem ra là số trời đã định rồi." Hàn Phỉ giãy giãy cổ tay, bên tai nghe thấy tiếng xiềng xích va chạm, nàng quay đầu nhìn, mới phát hiện lúc này mình đã bị tró thành hình chữ đại "大". Mà bụng, hiển nhiên là đã được xử lý qua, nhưng vẫn còn có chút hơi đau đớn. Hàn Phỉ khàn khàn mở miệng: "Các ngươi, là ai?" "Chúng ta là ai không quan trọng, quan trọng là chúng ta có thể cho ngươi trở nên càng tốt hơn." "Thân thể ngươi sẽ là vũ khí hoàn mỹ nhất, haha haha." "Chúng ta gần như có thể đem độc tố cấy ghép vào trên người nàng." Hàn Phỉ nghe nghe, trì độn phản ứng lại, nàng trên đường chạy trốn bị thương, sau đó bị tóm trở về, mà bây giờ những người này vì nàng trị thương là bởi vì coi trọng thân thể nàng, muốn cấy ghép bệnh điên lên người nàng. "Vô dụng.." Hàn Phỉ nỗ lực giải thích. "Độc này căn bản không có khả năng hoàn mỹ.. Vô dụng.. Dừng tay đi.." Sau một khắc, tóc nàng bị hung hăng nắm lấy, bị ép ngẩng đầu lên. "Ngươi biết điều gì? Nói!" Đó là một tên nam nhân mặt đầy lệ khí, ánh mắt nhìn Hàn Phỉ đều không có ý tốt. Hàn Phỉ ho khan mấy lần, khàn khàn nói: "Bệnh điên vĩnh viễn cũng không thể tiến hành thành công, vĩnh viễn."
"Bệnh điên cái gì? Ngươi biết tên chất độc này? Nói, ngươi biết được từ đâu? Người nào phái ngươi tới?" "Thu tay lại đi, thừa dịp hiện tại, vẫn còn kịp.." Nam nhân càng thêm dùng lực kéo tóc Hàn Phỉ làm nàng đau đến nỗi chảy cả nước mắt, nhưng hắn vẫn không có ý định thả ra. "Làm sao lại không thể thành công! Chúng ta đã sắp thành công! Nhưng chỉ là còn có một chút tỳ vết mà thôi, chỉ có một tí tẹo như thế, hiện tại chúng ta đã có ngươi, nội tạng bị phá toái cũng không có thể cướp đi sinh mệnh của ngươi, ngươi là người khỏe mạnh nhất ta từng thấy, ngươi sẽ là một vật thí nghiệm thành công." Nam nhân buông tay ra, lúc chuẩn bị lùi về sau đã nhìn thấy trên mặt Hàn Phỉ, ở mép tóc có một lớp da tựa hồ bị nhăn lên, sắc mặt hắn thay đổi, đưa tay nắm lấy mảnh da kia, dùng lực xé một cái, lập tức xé ra lớp mặt nạ da ngươi. Tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ. Mà tâm Hàn Phỉ cũng trầm xuống. "Mặt nạ da người? Cái này, người này có lai lịch gì?" "Không không không, ta nhìn có chút quen thuộc, hình như đã thấy qua ở đâu rồi." "Bức họa! Bức họa truy nã! Nàng là Hàn Phỉ! Nữ nhân bị Hoàng Thượng truy nã, là yêu nữ bắt cóc Tần Vương!" "Thì ra là như vậy, không trách được truy binh vẫn truy tra không ra, thì ra là dựa vào Mặt nạ da người trốn đi, đúng là mưu kế hay, vậy nói như thế, Tần Vương cũng ở gần đây sao?" "Xì, nhìn ngươi như vậy, sợ sao? Tần Vương ở gần đây thì thế nào? Ngươi cho là một tên tàn phế như thế có thể tới cứu nữ nhân này sao? Tới đây như thế nào? Bò tới à? Haha ha." Lại là một trận cười phá lên, chỉ có nam nhân xé rách mặt nạ da người của Hàn Phỉ là không cười. "Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ, chuyện này không thể phát sinh bất kỳ bất ngờ nào nữa." "Lưu Tam Tinh, ngươi cũng quá cẩn thận đi, tên Vương gia tàn phế kia thì có thể làm cái gì? Huống chi, làm sao ngươi biết hắn nhất định sẽ đuổi tới?" "Đúng đấy, ngươi làm việc lúc nào cũng rón ra rón rén." "Câm miệng! Theo lời ta nói mà làm! Đưa nàng ta xuống, ngâm ở trong nước thuốc, trước tẩy rửa sạch sẽ một thân dơ bẩn của nàng ta đã."
Rất nhanh, Hàn Phỉ bị người lôi xuống, trực tiếp ném vào trong một cái ao nhỏ, làn nước mơ hồ hiện ra màu xanh nhạt không ngập hết cả thân người, cho dù là đã không có khí lực, nhưng vẫn làm nàng đau đến như thể bị xé rách toàn thân, nàng kêu lên thảm thiết, liều mạng muốn bò lên, nhưng một lần lại một lần bị đạp vào trong hồ. Đau, cả người giống như là bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn, nhất là vết thương ở bụng, sau khi bị nước xanh chảy vào vết thương vốn dĩ đã kết vảy lập tức bị hòa tan, chảy ra máu, màu đỏ tươi rất nhanh bị chất lỏng màu xanh biếc bao phủ lại. Mà Hàn Phỉ cũng đau đến lăn lộn trong ao, sắc mặt dữ tợn, mà ở bên cạnh ao, mấy người mặc đạo bào kia tùy ý thưởng thức thảm trạng của nàng. "Phản ứng quả nhiên kịch liệt, điều này khác hẳn với người bình thường, quả nhiên không sai." "Đã rất ít người có thể sống qua một cửa ải này, thật sự là vui mừng." "Tốt nhất không nên để cho nữ nhân này xuất hiện điều gì bất ngờ, nàng có thể chính là hi vọng cuối cùng của chúng ta." "Yên tâm đi, nơi này ngay cả con ruồi cũng không bay vào nổi." Một trận tiếng cười nói, mà trong hồ, đôi mắt Hàn Phỉ đỏ đậm, đồ đằng màu huyết hồng ở trong con ngươi nàng như ẩn như hiện, dựa vào tia lý trí cuối cùng, nàng sâu sắc nhớ kỹ dung mạo mấy người kia, sau đó lần thứ hai rơi vào cảm giác đau đớn cùng cực hận không thể chết đi, trong không khí, tiếng gào thét vang vọng thật lâu không tiêu tan.. Đóa nhi cùng Phù Nương chật vật chạy ra khỏi thành, nhưng đối mặt với sự hoang vu bên ngoài thành lại nhất thời không biết nên chạy hướng nào, toàn bộ thành trấn đều là của Phương gia, ở trong thành các nàng căn bản không tìm được người có thể giúp đỡ. "Ô ô ô, Phù Nương, làm sao bây giờ, đại thẩm làm thế nào mới tốt, ô ô ô.." Đóa nhi khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, Phù Nương cũng không biết nên làm gì, nàng giương mắt hướng về bốn phía nhìn, ánh mắt lập tức sáng lên, nhìn thấy một nhóm xe ngựa đứng ở cách đó không xa, nàng kéo Đóa nhi lại, nói: "Nhanh! Ta nhìn thấy có người lại đây! Chúng ta đi thử xem!" "Chủ nhân, đã tra được manh mối, Hàn cô nương bị bắt vào Phương gia." Mặt Tần Triệt không có cảm xúc nhìn một nhóm đại hán bị trói chung một chỗ, 'ừm' một tiếng. Đám người này bị trói vô cùng chặt chẽ, một tên đại hán cả người đầy máu chính là người ngày đó phụ trách áp giải Hàn Phỉ, ngay cả tên thủ lĩnh kia cũng bị tóm lại. Đám người bị trói nhìn thấy ánh mắt như ác ma của Tần Triệt, hoảng sợ lấn át lý trí. Từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể ác như vậy! Người này, chính là ma quỷ! Mà phía sau đám người bị trói, là từng bộ thi thể bị chất lên thành đống, thậm chí trong đó còn có thi thể tàn khuyết không đầy đủ, những thi thể này đều bị tra tấn qua, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất. Mà tất cả người nhà họ Dư thân thể đều run rẩy, một chữ cũng không dám nói, chỉ lo sẽ chọc tên ma quỷ đang ngồi chỗ kia tức giận. Bọn họ đã tính đến tình huống xấu nhất xảy ra. Mất đi cô nương – tầng xiềng xích ràng buộc, thì con ác quỷ trong người kia, chắc chắn sẽ đi ra. Tật Phong đứng ở phía sau Tần Triệt, mà toàn bộ Ảnh Vệ đã đến đông đủ, quy củ ngăn ngắn xếp hàng bên cạnh Tần Triệt. Đây là lần đầu tiên, Tần Triệt để lộ toàn bộ số lượng Ảnh Vệ, ngay cả những Ảnh Vệ vốn đang đi chấp hành nhiệm vụ cũng bị điều trở về. Ảnh Vệ hạch tâm có chín người, Ảnh Vệ ngoại vi có mười tám người, từng kẻ trên thân đều mang sát ý dày đặc, cố gắng cũng không thể ngăn được mùi máu tanh, cho dù chỉ đứng ở đó, cũng trở thành một lực lượng không thể bỏ qua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]