Hàn Phỉ cảm giác mình thật ngu xuẩn! Nàng luôn bị nam thần ăn đến sạch sẽ như vậy!
Người này, người này căn bản là không chắc chắn nàng là Hàn Phỉ! Ngữ khí khẳng định, lời nói ra khỏi miệng, động tác biểu hiện ra ngoài, đều vì muốn đánh tan phòng tuyến trong lòng nàng, thử thăm dò thái độ của nàng! Mà nàng, lại một lần nữa hoàn toàn trúng kế! Trực tiếp thừa nhận!
Hàn Phỉ ảo não cực kì, vò mẻ không sợ rơi thẳng thắn nhìn Tần Triệt, nói: "Rốt cuộc vì sao chàng biết được, Vương gia?"
Tần Triệt cười, bàn tay đang nắm chặt cũng buông ra, đổi thành chống vách tường, hắn quá mệt mỏi, cái trán lấm tấm mồ hồ lạnh đã bán đứng hắn. Vừa rồi đi một đường dài, hắn không biểu hiện ra ngoài chút nào, nhưng thật ra hắn rất mệt, rất uể oải, nhưng hắn vẫn cười rất ung dung, lạnh lùng trong mắt cũng có chút tiêu tan.
"Nàng quá ngốc." Hắn nói.
Hàn Phỉ giương mắt nhìn, nói: "Nói bậy! Rõ ràng ai cũng không phát hiện ra! Ta còn hiếu kỳ đây, Vương gia rốt cuộc là có Hỏa Nhãn Kim Tinh gì thế, vậy mà cũng nhìn ra!"
Tần Triệt đưa tay, chậm rãi tới gần, Hàn Phỉ bị dọa sợ nhảy dựng, muốn né tránh, nhưng sau lưng nàng chính là một bức tường, căn bản không thể tránh thoát, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn bàn tay Tần Triệt chạm vào mắt nàng, từ chỗ đó lập tức truyền đến một trận rét lạnh.
"Ánh mắt nàng không thay đổi."
Hàn Phỉ buồn bực: "Ánh mắt?"
Nàng rõ ràng đã mẽ mắt rồi mà!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919162/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.