Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ đang nằm mơ.
Nàng đang bay, có thể bay chân không chạm đất, không, nói đúng hơn là tung bay, giống như một trang giấy trôi nổi bồng bềnh vậy. Đây là mộng sao? Không phải là mộng thì tại sao có thể có động tác kỳ quái như vậy a. Không, cũng không phải nằm mơ!
Lúc Hàn Phỉ xuyên qua thân thể một cung nữ, nàng kinh sợ phát hiện thì ra mình là linh hồn xuất khiếu! Đậu phộng! Đây là cái trò mèo gì thế? Hàn Phỉ không tin thử xuyên qua mấy người, trêu chọc mấy cung nữ thái giám giật cả mình, nghi thần nghi quỷ nhìn ngó hai bên, sau đó thất kinh chạy đi, Hàn Phỉ tung bay ở trên khoảng không, có chút ngạc nhiên về loại cảm giác hoàn toàn mới này. Sau khi chơi chán, Hàn Phỉ có bất tri bất giác phản ứng lại, nàng làm sao đột nhiên lại biến thành trạng thái linh hồn nhỉ? Đậu phộng, thế thân thể nàng đâu? Nàng đây là chết rồi sao?
Hàn Phỉ vô thức đâm Đào Bảo, đâm nhiều lần cũng không có phản ứng, ngay lúc Hàn Phỉ tay chân luống cuống, thanh âm Đào Bảo rốt cục xuất hiện.
"Kí chủ! Lập tức trở về thân thể ngay! Cảnh báo khẩn cấp! Lập tức trở về thân thể!"
Giọng nói của Đào Bảo chưa bao giờ cấp thiết đến thế, Hàn Phỉ vội vàng nói: "Ta không biết đây là nơi nào, hoàng cung quá lớn, ta có chút lạc đường."
"Kí chủ đi về phía trước đi! Nhanh! Nếu không sẽ không kịp! Chậm thêm chút nữa thân thể ngươi sẽ vì mất đi linh hồn mà chết đấy!"
Hàn Phỉ cũng bị hù đến, ngay lập tức liều mạng bay về phía trước, tốc độ nhanh trước nay chưa từng có, vừa đi theo tiếng hệ thống nhắc nhở tiến về phía trước, vừa không nhịn được hỏi: "Ta làm sao lại biến thành bộ dáng này? Ta bây giờ là quỷ sao?"
"Bị ám hại! Con lừa trọc đáng chết!"
Đây là lần đầu tiên Hàn Phỉ nghe thấy hệ thống mắng người, còn chửi đến vô cùng đặc sắc.
"Cái gì mà con lừa trọc?"
"Là cái tên gia hỏa không có lông tóc đấy!"
Bước chân Hàn Phỉ lảo đảo một cái, suýt chứt nữa thì ngã chổng vó, khóe miệng nỗ lực đình chỉ nụ cười, nói: "Con lừa trọc kia đã làm cái gì sao?"
"Con lừa trọc đó giống như có chút tài năng, tựa hồ nhận ra được sự tồn tại của ta, dùng một ít yêu thuật đem linh hồn của kí chủ cùng thân thể tạm thời chia lìa, nếu trong thời gian dài không dung hợp lại, chỉ sợ.."
Trong lòng Hàn Phỉ nảy lên một cái, nói: "Ta sẽ làm sao?"
Hệ thống trầm mặc một hồi, tâm tình Hàn Phỉ càng lúc càng gay go.
"Ta không biết.. Trước đây chưa từng xảy ra tình huống như vậy, nếu như linh hồn kí chủ thời gian dài không có nơi để dựa vào, đại khái là sẽ bị thế giới này coi như dị loại mà thanh trừ.. Mỗi một thế giới bình hành đều có chức năng tự động thanh lý."
Lời nói của Đào Bảo khiến tâm lý Hàn Phỉ run lên, nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, sẽ bị thế giới này trục xuất, nàng nên làm gì bây giờ? Ở hiện thực thế giới, nàng đã không có thân thể của mình, vậy.. Nàng sẽ triệt để biến mất trên đời sao?
Cái ý niệm này khiến Hàn Phỉ không rét mà run, nàng có chút bối rối nói: "Tại sao lại như vậy? Ta rõ ràng không hề cảm giác được bất kỳ cái gì không thích hợp, linh hồn thế mà không hiểu ra sao lại xuất khiếu!"
"Kí chủ đừng hoảng hốt, chúng ta bây giờ chạy về vẫn còn kịp, thân thể kí chủ vẫn còn bảo đảm chất lượng!"
Tâm tình Hàn Phỉ vốn đang sợ sệt, lại bị câu nói này đánh tan, bảo đảm chất lượng? Thật coi nàng là một miếng thịt à! Rẽ trái rẽ phải không biết bao nhiêu lần, cũng xuyên thấu qua vô số cung nữ thái giám, Hàn Phỉ rốt cục đến được phòng mình, bởi vì nàng đã hôn mê bất tỉnh một thời gian dài, vì thế Tần Hoàng cũng không để Hàn phủ lĩnh người trở về, mà tiếp tục để lại trong cung, ngự y bất cứ lúc nào đợi mệnh, chỉ là sau khi Thái Minh đại sư nói ra nàng là Yêu Nữ, người đợi mệnh đã không phải là ngự y nữa, mà là thị vệ đeo đao.
Bất luận Tần Hoàng tin hay không, thái độ của hắn đối với chuyện này tỏ ra cực kỳ coi trọng, cấm túc tất cả mọi người muốn đến nhìn Hàn Phỉ, bao gồm cả Hàn Thừa Tướng suốt đêm tiến cung xin được cầu kiến, bất kỳ người nào cũng không được đến gần chỗ cung điện của Hàn Phỉ, cũng đem chu vi ba dặm xung quanh cung điện thanh lý một phen.
Hành động này của Tần Hoàng, tựa hồ càng thêm chứng thực lời đồn Hàn Phỉ là Yêu Nữ là sự thực, trong lúc nhất thời, toàn bộ triều đình bắt đầu hất lên sóng to gió lớn, đã có đại thần dâng tấu yêu cầu mau chóng xử lý Yêu Nữ, để tránh gây ra tai họa cho quốc gia và Hoàng Thất.
Nhưng Tần Hoàng cũng không có manh động, mà lựa chọn tin tưởng đề nghị của Thái Minh đại sư, sẽ tiến hành vào ngày Đông Chí.
Hàn Phỉ trôi nổi bồng bềnh đi tới trước cửa, nhưng khi nàng nhìn thấy một hàng thủ vệ đeo đao canh gác ở cửa ra, trong lòng liền có một chút bất an, nói: "Đào Bảo, sao ta lại cảm thấy có chút kì quái a, nơi này không nên có nhiều người như vậy mới đúng, chẳng lẽ là bởi vì ta bắt được quyền trượng, nên Hoàng thượng phái người lại đây thủ hộ ta sao?"
Đào Bảo đón đến, chần chờ nói "Kí chủ, ta xem sự tình cũng không đơn giản như vậy, hay là cẩn trọng một chút cho thỏa đáng, mau chóng vào đi thôi, kì hạn giữ tươi sắp hết rồi."
Hàn Phỉ gật gù, liền bay vào, may là nàng bây giờ ở trạng thái linh hồn, cũng không bị cửa ảnh hưởng, trực tiếp xuyên qua.
Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy bộ thân thể hơi mập nằm trên giường kia, cảm thấy có chút hoài niệm, trước giờ chưa bao giờ cảm thấy thân thể nàng tốt đẹp như vậy, làm nàng không thể chờ đợi được mà muốn lấy về.
"Kí chủ mau mau nằm lại trên đó đi, chỉ cần nằm xuống là tốt rồi."
Hàn Phỉ lập tức bay qua, ngay lúc nàng chuẩn bị phụ trên thân thể mình, một tầng bình chướng trong suốt mạnh mẽ chặn nàng lại, giống như lò xo vậy, khiến nàng bật ngửa về sau ngã ngồi xuốn đất, Hàn Phỉ rơi rất đau, còn có một chút choáng váng, chạm chạp phản ứng lại, tại sao mình lại bị hất ngã nhỉ? Hình như đụng phải vật gì đó!
Hàn Phỉ không tin, lần thứ hai xông về phía giường, đương nhiên lại một lần nữa ngã nhào trên đất, mà lần này nàng cuối cùng cũng coi như nhìn thấy, trước giường có một tầng bình chướng trong suốt ngăn cản, mà tầng bình chướng kia chính là muốn cách li nàng với thân thể.
Hàn Phỉ đứng lên, đưa tay sờ tấm màn trong suốt, đầu ngón tay truyền đến một trận hơi đau đớn, giống như bị điện giật, còn có một chút tê dại. Lần này Hàn Phỉ cuối cùng cũng coi như hiểu rõ, nàng không thể về được thân thể mình!
Hàn Phỉ sợ hãi nói: "Đào Bảo, ta nên làm gì bây giờ? Bây giờ ta không thể trở về được nữa, ta sẽ không phải cứ thế mà chết chứ!"
Đào Bảo trầm mặc một lúc, tối nghĩa nói: "Cái kia con lừa trọc lại hành động, là ta đánh giá thấp năng lực của hắn, đáng chết, thế giới này tại sao lại có người có thể biết đến sự tồn tại của chúng ta! Đáng ta không nên như vậy mới đúng!"
Hàn Phỉ đã gấp đến sắp khóc, nàng một lần lại một lần nỗ lực vọt vào, nhưng một lần lại một lần bị bắn ra, rõ ràng là trạng thái linh hồn, nhưng vẫn cảm nhận được cả người bị điện giật đau đớn, đau đến lợi hại, con mắt cũng không nhịn được ướt át, có chút tuyệt vọng nói: "Ta sẽ không cứ như vậy mà biến mất trên thế giới này chứ? Ta không muốn chết như vậy đâu, ta còn chưa có được nam thần, tại sao ta lại biến mất như vậy chứ!"
Hàn Phỉ không muốn chết, nàng so với ai cũng đều muốn sống sót hơn, sống sót thật tốt, cùng nam thần ở một chỗ, thậm chí nàng còn chưa nhận được lời hứa hẹn của nam thần, còn không thấy hắn vui vẻ, hạnh phúc! Chí ít không phải vậy, cực kỳ uất ức mà chết đi, cũng không thể nhìn thấy hắn một lần cuối.
Hàn Phỉ thử vô số lần, cuối cùng cũng không có khí lực, ngồi sập xuống đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể mình nằm ngay tại trên giường, mà giữa bọn họ chỉ cách nhau có ba bước chân, nhưng ba bước này lại là khoảng cách giữa sống và chết. Nàng không qua được.
Một cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong lòng Hàn Phỉ, đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra. Thái Minh đại sư xuất hiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.