Hàn Phỉ đang nằm mơ.
Nàng đang bay, có thể bay chân không chạm đất, không, nói đúng hơn là tung bay, giống như một trang giấy trôi nổi bồng bềnh vậy. Đây là mộng sao? Không phải là mộng thì tại sao có thể có động tác kỳ quái như vậy a. Không, cũng không phải nằm mơ!
Lúc Hàn Phỉ xuyên qua thân thể một cung nữ, nàng kinh sợ phát hiện thì ra mình là linh hồn xuất khiếu! Đậu phộng! Đây là cái trò mèo gì thế? Hàn Phỉ không tin thử xuyên qua mấy người, trêu chọc mấy cung nữ thái giám giật cả mình, nghi thần nghi quỷ nhìn ngó hai bên, sau đó thất kinh chạy đi, Hàn Phỉ tung bay ở trên khoảng không, có chút ngạc nhiên về loại cảm giác hoàn toàn mới này. Sau khi chơi chán, Hàn Phỉ có bất tri bất giác phản ứng lại, nàng làm sao đột nhiên lại biến thành trạng thái linh hồn nhỉ? Đậu phộng, thế thân thể nàng đâu? Nàng đây là chết rồi sao?
Hàn Phỉ vô thức đâm Đào Bảo, đâm nhiều lần cũng không có phản ứng, ngay lúc Hàn Phỉ tay chân luống cuống, thanh âm Đào Bảo rốt cục xuất hiện.
"Kí chủ! Lập tức trở về thân thể ngay! Cảnh báo khẩn cấp! Lập tức trở về thân thể!"
Giọng nói của Đào Bảo chưa bao giờ cấp thiết đến thế, Hàn Phỉ vội vàng nói: "Ta không biết đây là nơi nào, hoàng cung quá lớn, ta có chút lạc đường."
"Kí chủ đi về phía trước đi! Nhanh! Nếu không sẽ không kịp! Chậm thêm chút nữa thân thể ngươi sẽ vì mất đi linh hồn mà chết đấy!"
Hàn Phỉ cũng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919135/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.