Kỳ thực lần này đúng là không trách được Hàn Phỉ, nàng cũng không hề nghĩ tới sẽ nhận được phần thưởng lớn như vậy, nhưng tất cả mọi người đều quên một điểm, Tần Hoàng cũng không phải vừa lên ngôi giang sơn đã an ổn, hắn nửa đời trước chính là một đế vương không ngừng xâm lược nước khác tích lũy thực lực, lúc mang binh đánh giặc kiêng kỵ nhất chính là kẻ đào ngũ! Bất kỳ kẻ đào ngũ nào một khi bắt được nhất định sẽ giết chết không cần luận tội! Mà hành động của Hàn Phỉ, bất kể có chính xác không, có phải.. lý trí không, đế vương cũng không cần người quá thông minh, nhưng nhất định phải muốn những người có thái độ như vậy! Hàn Phỉ vừa vặn liền chạm đúng vào điểm mấu chốt này, cho nên mới được ban thưởng lớn như thế.
Hàn Phỉ cứ như vậy một tay cầm ban thưởng của hoàng hậu ban thưởng, một tay cầm ban thưởng của Hoàng Thượng, liền mơ mơ hồ hồ trở thành người thắng lợi lớn nhất.
Tần Hoàng cũng không lưu lại quá lâu, thân là đế vương còn có rất nhiều chuyện quan trọng chờ hắn đi làm, chỉ là trước lúc ly khai, tầm mắt hắn như có như không liếc nhìn Hàn Yên.
Hoàng hậu sau khi nói mấy lời liền giải tán mọi người, chỉ cho lưu lại Hàn Phỉ, lại trêu chọc chúng tú nữ một phen đỏ mắt, nhưng chỉ có Hàn Phỉ hiểu, hoàng hậu để nàng lưu lại căn bản cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Khi trong điện chỉ còn dư lại Hàn Phỉ, hoàng hậu ung dung thong thả cầm chén trà, nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919120/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.