Chương trước
Chương sau
Trong phòng của đoàn thẩm phán hỗn loạn tưng bừng, trang giấy tung bay, dưới chân còn không ít trang giấy bị dẫm nát.
"Cái này là đang viết cái gì đây? Hoàn toàn là nói bậy! Không hợp cách!"
"Thiên Mã hành không, hồ ngôn loạn ngữ, không hợp cách!"
"Cái gì? Còn tăng thêm 3 tiền Tàn Hương dùng tốt hơn so với trước? Cái dược phương giết người này mà còn dám ghi ra! Ném, ném!"
"Rác rưởi! Phế phẩm! Toàn là viết chuyện cười! Thật là thẹn với hại chữ đại phu!"
"Hừm, miễn cưỡng có thể được, có chút ý nghĩa, cân nhắc một chút, miễn cưỡng hợp lệ."
"Thú vị, thí sinh này không tệ, hợp lệ, hợp lệ."
Năm lão đầu hơn năm mươi tuổi phụ trách thẩm phán cứ như vậy xét duyệt lời giải bài thi một cách hỗn loạn, dựa vào một thân y thuật bọn họ tích lũy cả nửa cuộc đời, rất nhiều dược phương căn bản không cần phỏng đoán, chỉ cần có một chút tính toán lừa gạt trong đó, đơn giản mà nói, kẻ nào là đại phu giả mạo, có lẽ chỉ cần võ mèo cào của đại phu cấp ba cũng liếc mắt là có thể nhìn ra, vì vậy toàn bộ quá trình thẩm định cực kỳ nhanh chóng.
Nếu là gặp được dược phương tốt hoặc thú vị thì sẽ lấy ra tiến hành thảo luận một phen, hoặc là gặp dược phương bản thân không thể phân biệt rõ ràng liền cùng 4 người còn lại trao đổi, nhưng tình huống như thế tạm thời còn chưa có xuất hiện, những bài thi khác liền bị coi như giấy vụn mà xử lý.
"Ừm. Dùng Tiễn Quế Tử tiến hành hun khói? Thú vị, thí sinh này cần ghi chép lại số thứ tự, số 16."
"Chỗ ta cũng có hai tờ dược phương không tệ, tuy nhiên có hơi chút non nớt, nhưng vẫn tính là có ngộ tính, người này nhớ kỹ cho ta, số 3."
"Chỗ ta ngay cả một dược phương tử tế cũng không có! Đều là phế phẩm! Trình độ loại này mà còn dám tới dự thi! Là đi lừa gạt à!"
Sơn Dương Bình vừa nói vừa ném tờ giấy như quẳng rác rưởi, vẻ mặt hắn vô cùng không dễ nhìn, mấy người còn lại cũng đã sàng lọc ra được một vài mầm non tốt, vậy mà trên tay hắn đến một tờ giấy gây ra chút bất ngờ cũng không có!
"Sơn lão đầu, ngươi cũng quá xoi mói đi, gần đạt là có thể, yêu cầu của người cao như vậy, làm sao có mầm non nào phù hợp với tiêu chuẩn của ngươi! Đừng để đến cuối cùng số người hợp lệ quá ít, phía trên sẽ trách tội xuống đấy."
Sơn Dương Bình bĩu môi, nói: "Vậy còn tốt hơn sàng lọc ra một đống phế phẩm đi! Chữa bệnh để chết người à!"
Người nói chuyện câu nói này của hắn làm cho không biết trả lời thế nào, không thể làm gì khác hơn là không thèm quan tâm hắn. Sơn Dương Bình miễn cưỡng nén lòng tức giận tiếp tục thẩm phán những bài dự thi còn lại, những bài dự thi này đều là năm người bọn hắn ngẫu nhiên chọn ra, phía sau lưng cũng chỉ có số thứ tự không có tên của ai, thậm chí ngay cả số thứ tự cũng là lấy ra tại chỗ, đây cũng là vì bảo đảm tính công bằng của trận đấu.
Dần dần, thời gian từng chút trôi qua, trên tay bốn giảm khảo còn lại không ít bài thi hợp lệ được thông qua, có người phát hiện, hình như Sơn lão đầu đã rất lâu không hề hé răng, trước đây vẫn là bộ dáng xù lông trách cứ, trong miệng liên tục hô phế phẩm, phế phẩm, hiện tại làm sao lại an tĩnh như vậy? Bốn giám khảo đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn về phía Sơn lão đầu, chỉ thấy Sơn lão đầu cầm trong tay một bài thi, tư thế cứng ngắc, không nhúc nhích, nhưng sắc mặt hắn lại giống như gặp Quỷ vậy, con mắt cũng hận không lôi ra được mà dính trên trang giấy, trong miệng tựa như còn nói năng hùng hồn lẩm bẩm cái gì, cả người vẻ mặt, cử chỉ đều có chút điên rồ.
Có người gọi một câu: "Sơn lão đầu, ngươi nhìn thấy cái gì thế?"
Có người trêu ghẹo: "Coi như là viết quá kém thì ngươi cũng không cần tức thành như vậy đi."
"10 dặm không sinh cỏ, 10 dặm không sinh cỏ.. Thì ra là như vậy! Thì ra là thế này! Cỏ này vậy mà còn có loại công năng này!"
Sơn Dương Bình đột nhiên đứng dậy, hét lớn một tiếng: "Tốt! Tốt! Tốt!"
Liên tiếp ba chữ "tốt" đã đủ để biểu đạt sự khiếp sợ cùng tán thưởng của hắn, bốn giám khảo khác cũng cảm thấy có hứng thú, dồn dập xúm lại, nói: "Đây là dược phương gì? Đáng giá để như ngươi thất thố vậy?"
Sơn Dương Bình vội vã lật qua nhìn số thứ tự phía sau, âm thầm nhớ kỹ, trong lòng mặc niệm lần này nhất định phải lôi kéo được mầm non này về bên mình, bất luận là dùng phương pháp gì!
Đến lúc công bố kết quả, phía trước nơi yết bảng tụ tập rất đông người, nhưng cũng không phải là những người dự thi, mà là những người hầu hạ, chuyện cười, thân phận đại phu đều vô cùng tôn quý, đại phu có thể tới dự thi lại càng là người thuộc về một số thế lực, làm sao còn cần tự mình đến chờ đợi kết quả chứ? Chỉ cần ngồi trong khách sạn chờ đợi tin tức tốt!
Bảng danh sách vừa công bố, liền liên tiếp vang lên từng trận hút không khí, có hưng phấn hô to, cũng có tiếc nuối thở dài, trên tời giấy chỉ đề danh sách các số thứ tự, những đại phu được các số này đại biểu liền thông qua ải thứ nhất.
Hàn Phỉ chờ không bao lâu thì liền có tin tức, giống như nàng dự liệu, lần này hữu kinh vô hiểm thông qua, mà số người của Thần Nông Giá thông qua lần này coi như không tệ, tính cả Hàn Phỉ thì có đến bốn người, khiến Hác lão bản mặt mày hớn hở.
Vốn dĩ, những thành tích này được công bố một cách giấu giấu diếm diếm, chỉ công bố số thứ tự, cũng không chỉ mặt gọi tên, vì thế danh tính thí sinh qua ải thứ nhất có tính ẩn mật nhất định, còn có thể coi như xuất kỳ bất ý ra hậu chiêu, vì thế trước khi cửa thứ hai bắt đầu còn không biết thật sự là những người nào đã thông qua, người nào không hợp cách.
Đương nhiên, điều này ngoại trừ đối với những người đi dự thi một cách lộ liễu, nhất là người luôn được mọi người chú mục như Đồ Mộng Hàm kia, vì vậy tin tức Đồ Mộng Hàm thông qua trong chốc lát đã truyền khắp Ngu Trạch Trấn.
Hàn Phỉ đối với việc Đồ Mộng Hàm có thể thông qua cũng cảm thấy không có gì lạ, ngay lần đầu nhìn thấy nàng đã biết nữ nhân này này tuyệt đối đã có chuẩn bị trước khi đến đây, càng chắc chắn mà nói, nàng ta nếu đã có chuẩn bị, tuyệt đối sẽ không thể bị loại ngay ở ải thứ nhất được.
Ngay sau khi biết được mình đã thông qua, Hàn Phỉ liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, nàng vì tác dụng phụ của lần biến thân này mà phải chịu đựng đủ những này phải ăn những bữa cơm không mùi không vị rồi.
Sau khi Hác lão bản biết được Hàn Phỉ muốn đi, lập tức tỏ vẻ muốn đích thân phái người đưa nàng rời khỏi, nhưng bị Hàn Phỉ trực tiếp từ chối không tiếp.
Hác lão bản vô cùng không yên lòng, nói: "Thị Phi cô nương, ngài một thân một mình ra đi như vậy e là.."
Ánh mắt Hác lão bản vậy mà tương đối độc ác, dù cho Hàn Phỉ vẫn mang theo một cái đấu bồng màu đen nàng đều có thể từ bóng dáng mơ mơ hồ hồ mà đoán định ra được vị cô nương này có dung mạo tuyệt đối không kém, càng nguy hiểm hơn có thể nói là dung mạo xuất sắc, một cô nương xinh đẹp như vậy đơn độc hành tẩu, nguy hiểm trong đó..
Hàn Phỉ cười cười, nói: "Ta cũng không cho rằng thủ hạ của ngươi trong lúc nguy hiểm có thể bảo hộ ta."
Hác lão bản kinh ngạc, lập tức nhớ lại trước đó không lâu hai huynh muội Thu gia bị nhẹ nhàng quật ngã.
Nói đến đôi huynh muội cố tình gây chuyện kia, Hác lão bản đã cố ý thu thập được một tin tức, tên Thu Cẩn kia hình như cũng thông qua ải trắc thí thứ nhất, mà Thu gia này cũng có chút lai lịch. Ấn theo Hác lão bản từng nói, Thu gia này căn bản không có nửa điểm quan hệ cùng hiệu thuốc hay đại phu gì cả, Thu gia là một hộ thương gia điển hình, mà đôi huynh muội Thu gia kia không phải do là vợ cả sinhra, mà là con của thiếp thất, bản thân cũng không được yêu thích, mà tên ca ca vừa vặn có chút hiểu biết y thuật, mới miễn cưỡng được một ít coi trọng, những năm qua cũng coi như dễ chịu, lần giải đấu y sư này đối với hai huynh muội Thu gia mà nói cũng cực kì trọng yếu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.