Lúc đề khảo thí của ải thứ nhất được đưa ra, toàn trường đều xôn xao.
Viết đơn thuốc. Ba chữ này tuy đơn giản nhưng lại làm khó rất nhiều người.
Hàn Phỉ nhìn ba chữ yết bảng kia với vẻ mặt đăm chiêu. Trường thi của ải thứ nhất là tập hợp tất cả mọi người lại, dùng những tấm bình phong ngăn ra thành từng gian phòng nhỏ, mỗi gian đặt một chiếc bàn, trên có một trương giấy trắng, một cái bút lông, ngoài ra không có thứ gì khác nữa, ngay cả cửa cũng là dùng một tấm mành ngăn trở, căn bản không thấy rõ người bên trong đang làm gì. Thứ duy nhất rõ ràng là trên mỗi một tấm rèm cửa đều có một con số, mỗi người đều có một con số của mình, con số của Hàn Phỉ tương đối cát tường, là số tám.
Người bên ngoài không nhìn thấy phía trong rèm cửa, vì thế Hàn Phỉ lấy đấu bồng xuống, hít vào một hơi, ánh mắt nhìn tờ giấy trắng trước mặt rồi rơ vào trầm tư. Đề thi được yết bảng tại đương trường, người thẩm định cũng đưa ra quyết định tại chỗ, vì thế trước khi trận đấu bắt đầu không một ai biết trước đề thi sẽ là gì, rất nhiều người đã đoán năm nay ải thứ nhất sẽ là một đề thi làm khó dễ người khác, nhưng không ngờ đề mục nhìn thì đơn giản, kì thực đoán không ra ý tứ bên trong.
Viết đơn thuốc? Viết đơn thuốc gì? Tác dụng là gì? Viết đến trình độ nào? Nhằm vào bệnh nhân gặp tình trạng gì? Những điều này đều không có bất kì một sự nhắc nhở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919099/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.