Hàn Phỉ nhìn Bạo Phong Tuyết từ từ hòa hoãn lại, miễn cưỡng nhìn về phía xa xa, nhưng tất cả đều là một mảnh trắng tuyết, căn bản không thể nhìn thấy cái gì khác nữa. Lại là kiểu này! Hàn Phỉ tức giận, mỗi lần đi vào thế giới này đều là một mảnh mờ mịt, cái gì cũng không tìm thấy, nhưng lần này, lại đặc biệt làm nàng lưu ý.
Sau khi đã quen với sự lạnh lẽo nàng liền bước chân đi tìm, vừa tìm kiếm vừa gọi Vương gia, nhưng trừ cả miệng ngậm đầy tuyết ra thì không hề nhận được bất kì một sự đáp lại nào.
Hàn Phỉ đi đến phát mệt, phải dừng lại nghỉ ngơi, cũng không còn khí lực gọi nữa, nàng không hiểu tại sao lần này nam thần không hề xuất hiện, là người đầy vẻ nguy hiểm kia cũng được, dù sao cũng phải xuất hiện một bóng người đi chứ! Nhưng Hàn Phỉ không cam lòng bản thân trăm cay nghìn đắng đổi một lần cơ hội trở lại trong mộng để gặp hắn nhưng lại uổng công, không thể làm gì khác hơn là cắn răng tiếp tục đi, ngay lúc nàng sắp mệt bở hơi tai, trong tầm mắt rốt cục nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ, ánh mắt Hàn Phỉ sáng lên, vô thức liền muốn chạy tới. Nhưng nàng lại hoàn toàn quên mất đây là nền tuyết, vì vậy liền bụp một tiếng ngã cắm vào trong đống tuyết.
Nam nhân ngồi ở trên nóc nhà gỗ nhẹ nhàng câu lên khóe môi, sau khi nhìn Hàn Phỉ một lần nữa bò lên liền chậm rãi biến mất khỏi nóc nhà. Hàn Phỉ sờ sờ mặt mình bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919096/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.