Nam tử lập tức tiến lên, dò xét mạch tượng của cô nương kia, sắc mặt lập tức thay đổi, nói: "Cô nương lòng dạ thật độc ác, xá muội chẳng qua chỉ là nghịch ngợm một chút, sao cô nương phải ra tay nặng như vậy!"
Hàn Phỉ ghét nhất loại người đã ăn cắp còn la làng này, lập tức xem thường cười một cái, nói: "Ta không thích người khác chạm vào ta thôi."
Sắc mặt nam tử kém đến cực điểm: "Ngươi!"
"Ta cũng chẳng làm gì nàng ta, chẳng qua chỉ phong bế một huyệt vị của nàng ta thôi, nhưng nếu các ngươi tiếp tục dây dưa thì sẽ không còn là chuyện một cái huyệt vị đâu."
Ngữ khí của Hàn Phỉ có chút không kiên nhẫn, đối với những kẻ luôn tự cho là mình đúng này thật sự không cần nhiều lời.
Thu Đồng đã dần cảm thấy cánh tay mình bị mất đi tri giác, cảm giác kinh hoảng tăng vọt, oa một tiếng khóc lên, la hét: "Ca! Ca nhanh cứu ta! Tay ta không có cảm giác nữa rồi! Ô ô, ca, ta sẽ không bị tàn phế chứ?"
Thu Cẩn đau lòng muội muội mình, lập tức cũng mặc kệ cùng Hàn Phỉ tranh chấp, vội vã lấy ra hòm thuốc của mình, ngược lại người đàn ông khác vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ lại ra tay, không ai nhìn thấy hắn ra tay như thế nào, nhưng lúc muốn đưa tay bóp lấy cần cổ của Hàn Phỉ, hắn cũng cảm thấy thân thể mình giống như nhũn ra, nhất thời cả kinh không thể tự kiềm chế, cả giận nói: "Yêu Nữ, ngươi vừa làm cái gì?"
Hàn Phỉ ngay từ đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919095/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.