Chương trước
Chương sau
Sau khi trêu chọc Bách Lý Mân Tu một phen, Hàn Phỉ cũng hiểu được đạo lí biết đủ thì thôi, nói: "Không cần sốt sắng như vậy, Bách Lý điện hạ là một người thông minh, đây chẳng qua là do ta đoán mò thôi, nhưng cái tổ chức Tối Triệt này, ngược lại là rất lợi hại a, ngay cả đồ vật của hoàng thất Vân Hỏa quốc cũng dám cầm."
Hàn Phỉ cảm giác mình muốn một lần nữa xem kỹ cái tổ chức tên là Tối Triệt này. Một nhóm người dám to gan đắc tội một quốc gia, còn khiến quốc gia này không thể quang minh chính đại đuổi bắt, phải để người đường đường là một Thái tử ra ngoài tìm kiếm truy tung manh mối, vậy căn bản sẽ không coi thôn Thủy Biên này vào đâu.
Hàn Phỉ càng ngày càng muốn biết mọi chuyện liên quan tới tổ chức Tối Triệt này.
Giờ khắc này, một bên khác, Tề Ngộ Không trăm cay nghìn đắng mang theo thư của Hàn Phỉ đột nhập từng tầng phòng bị của hoàng cung, cuối cùng cũng coi như đến được chỗ Tù Tình cũng của Tần Triệt, còn chưa kịp thở ra một hơi, đã bị ánh ắt từ vong đến từ bốn phương tám hướng cố định lại.
Tề Ngộ Không động cũng không dám động, trong lòng hoảng hốt, dọc đường đến đây đụng đến tuần tra của hoàng cung cũng đều không có loại cảm giác nguy hiểm này, thế mà ở cái sân nho nhỏ rách nát này lại đụng phải!
Mồ hôi trên mặt Tề Ngộ Không chậm rãi trượt xuống, hắn cũng không dám đưa tay lau, hắn xin thề, chỉ cần hắn dám động đậy, khẳng định sẽ ngay lập tức đầu lìa khỏi cổ! Hắn không hoài nghi lực lượng núp trong bóng tối kia chút nào. Loại cảm giác này rất quen thuộc, hắn đã từng cảm nhận từ trên thân hai người hộ vệ của Hàn cô nương, nhưng giờ khắc này, tuyệt đối không chỉ có hai người.
"Đừng lo lắng, ta chỉ tới để truyền tin! Không có ý gì khác!" Tề Ngộ Không liền vội vàng lấy lá thư trong ngực ra, còn đem vũ khí của mình ném xuống đất, để bày tỏ bản thân thật sự không có lực uy hiếp.
Rất nhanh, một bóng dáng quen thuộc phút chốc xuất hiện trước mặt Tề Ngộ Không, là Linh Tam. Tề Ngộ Không vừa định thân thiện chào hỏi, nhưng hắn chưa kịp bắt chuyện, đã bị sát ý trên mặt Linh Tam làm cho kinh sợ, bàn tay duỗi ra chuẩn tình cảm cứ như vậy đình trệ giữa không trung.
"Tin của ai?" Linh Tam băng lãnh hỏi.
Tề Ngộ Không nuốt nước miếng, run rẩy nói: "Là, là Hàn cô nương."
Trong nháy mắt, một trận sát ý nồng nặc nhào tới trước mặt, Tề Ngộ Không suýt nữa quỳ xuống, làm sao nói ra cái mạng nhỏ của mình càng thêm nguy hiểm thế!
Linh Tam nói thẳng: "Quay trở về đi."
Tề Ngộ Không dần hiểu ra, sắc mặt trầm trọng nói: "Hàn cô nương giao phó ta nhất định phải tự mình giao tận tay cho Tần Vương."
Tề Ngộ Không lại một lần nữa, nhưng phản ứng của Linh Tam không hề thay đổi, "Trở về, ngay lập tức."
Tề Ngộ Không lần này thật sự không hiểu, rõ ràng, từ khí tức trên người Linh Tam có thể biết được, người này là doTần Vương phái đến bảo vệ Hàn cô nương, nếu vậy mối quan hệ giữa Hàn cô nương cùng Tần Vương khẳng định không hề tầm thường, làm sao lần này lại có chút kỳ quái.
"Ngươi hãy để ta gặp Tần Vương một lát! Phong thư này nhất định phải giao tận tay cho Tần Vương!"
Tề Ngộ Không kiên trì, đây là lần đầu tiên Hàn cô nương giao nhiệm vụ cho hắn, hắn không muốn không hoàn thành nhiệm vụ này.
Sắc mặt Linh Tam lạnh hơn, xoạt một tiếng rút bội đao bên người ra, nói: "Rời đi, hoặc là chết."
Thần kinh Tề Ngộ Không cũng căng thẳng lên, sát ý quá dày đặc làm hắn khá kiêng kỵ, hắn rất biết tự lượng sức mình, biết căn bản không phải là đối thủ của người trước mắt, chớ đừng nói là một địa phương nho nhỏ này lại không chỉ có một người lợi hại như vậy, nhưng, hắn không thể lui lại.
Ngay lúc bầu không khí đang giằng co, giương cung bạt kiếm, thì từ cánh cửa đóng kín kia truyền đến tiếng vang, Tề Ngộ Không nghe thấy một giọng nói trong trẻo lạnh lùng cất lên: "Lấy thư tới đây."
Linh Tam lập tức thu hồi bội đao, sát ý dày đặc cũng khôi phục bình thường, tốc độ chuyển biển này thật làm cho người ta phải tặc lưỡi, nhưng từ điều này cũng có thể nhìn ra, giọng nói trong phòng kia chính là của Tần Vương.
Lần đầu tiên, Tề Ngộ Không cảm thấy vị Tần Vương này không hề vô dụng giống như trong truyền thuyết đồn đại. Nắm giữ thủ hạ mạnh mẽ như vậy.. Tần Vương đến cùng là muốn làm gì?
Còn không chờ Tề Ngộ Không hiểu rõ, lá thư trong tay hắn đã bị cướp đi, vừa định đoạt lại, thì xoạt một tiếng, bốn, năm đạo hắc ảnh hiện ra, vây quanh hắn, trong nháy mắt, hắn ngoan ngoãn không nhúc nhích, mặc cho Linh Tam cầm thư đi vào trong nhà.
Mà lá thư đó rốt cục nằm vào trong tay Tần Triệt. Tần Triệt cũng không ngay lập tức mở lá thư ra, mà nhắm mắt lại, giống như tâm tình đang rất khó chịu, nói: "Lưu hắn lại."
"Vâng, Vương gia."
Ngoài cửa, Tề Ngộ Không làm sao cũng không nghĩ tới, hắn đường đường là một sát thủ cứ như vậy lưu lạc thành tù nhân, thậm chí ngay cả phản kháng cũng không làm được, uất ức muốn chết.
Tật Phong cùng Vận Đào ngược lại là có mấy phần sốt ruột, không biết từ khi nào thì bắt đầu, Vương gia đã không còn uống thuốc mà Hàn cô nương lưu lại, cũng từ chối cho đại phu khác tới xem một chút, càng làm cho bọn họ trăm bề không thể hiểu được là, Vương gia dường như đã quên mất sự tồn tại của Hàn cô nương. Điều này đối với bọn hắn tới nói quả thực là chuyện không thể nào xảy ra! Nhưng dù bọn họ có nghi hoặc thế nào, cũng không dám ở Vương gia trước mặt nói ra, bọn họ rõ ràng đã cảm giác được hiện tại thế cục đã bắt đầu khẩn trương lên, động tác của hoàng hậu Khánh thị cũng càng lúc càng lớn, chốn hoàng cung này cũng càng ngày càng không thể khoan dung cho chủ nhân của bọn họ, ngay cả Hàn cô nương.. Đúng là vẫn không nên nhắc tới.
Trong phòng, tối đen một mảnh, một tấm mặt nạ màu trắng bạc lẳng lặng nằm trên bàn. Ở trong bóng tối, tiếng thở dốc nặng nề đặc biệt rõ ràng, giống như không kìm nén được mà phun trào. Tần Triệt ngồi trên ghế, một tay bụm mặt, đem cảm xúc trong cặp mắt kia hoàn toàn che lại, mà một bàn tay khác, giống như đang phải dùng hết khí lực để khắc chế một cái gì đó, hiện còn cầm một phong mới tinh.
Một lúc lâu sau, hô hấp của hắn mới chậm rãi bình phục lại, bàn tay đang che mặt kia được hạ xuống, lúc đó, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi lên khuôn mặt quanh năm không thấy ánh mặt trời kia, làn da hắn trắng nhợt gần như trong suốt dưới ánh trăng trông vô cùng quỷ mị. Mái tóc đen nhánh như là thác nước trút xuống, một sợi dây lụa màu trắng thêu hai chữ 'Hàn Phỉ' rơi trên mặt đất, giống như đã bị chủ nhân vứt bỏ vậy.
Tần Triệt ngẩng đầu lên, mây đen thổi qua, che khuất ánh trăng, khuôn mặt trắng nhợt lại ẩn vào trong bóng đêm, trên đường nét khuôn mặt dường như có thể thấy được vẻ yêu diễm dị thường, hơn nữa còn mang theo một vẻ tùy ý điên cuồng. Hắn hé miệng, giống như đang lẩm bẩm cái gì đó, cẩn thận nghe qua, lại là từng tiếng gọi.
"Hàn Phỉ.." "Hàn Phỉ.."
Ngón tay chợt dùng lực, làm lá thư trong tay trở nên nhàu nát, mà trên đó là từng hàng chữ đều đặn kín cả trang giấy. Mỗi một chữ đều được viết rất nghiêm túc, có thể nhìn ra người viết đã dụng tâm như thế nào. Hàn Phỉ gần như mỗi một chữ đều dồn rất nhiều tâm huyết, đem tất cả nhớ nhung cùng lo lắng đều viết ở trong thư, nhưng nàng lại vĩnh viễn không bao giờ biết được rằng, phong thư này, đối với hắn mà nói, lại là một mầm họa.
Tiếng ho khan dữ dội ở trong phòng vang lên, Tần Triệt cúi xuống, trong tròng mắt ngăm đen ẩn giấu đi mọi cảm xúc.
"Hàn Phỉ.."
"Đừng phản bội ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.