Người đang kêu gào là Tam Thẩm, mà người xảy ra chuyện, lại là Đậu Nành. Lúc nhìn thấy Đậu Nành đầy mặt xanh tím, suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu Hàn Phỉ chính là, trúng độc. Nàng lập tức xông tới, nắm lấy cổ tay hắn, mạch tượng ngổn ngang không thể tả, mà Đậu Nành lúc này đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Tam Thẩm ở bên cạnh đã gấp đến đầu đầy mồ hôi, hoảng sợ không biết làm thế nào, may nhờ có sự tín phục với Hàn Phỉ được tích lũy trong ngày thường, trong lòng hơi có chút được an ủi, luôn cảm thấy Hàn cô nương nhất định sẽ có phương pháp, bằng không giờ khắc này đã sớm gấp đến ngất đi.
Hàn Phỉ cau mày, nói: "Cầm một chiếc khăn nóng lại đây!"
Lập tức liền có người chạy ra đi chuẩn bị khăn nóng.
Hàn Phỉ nhấc mí mắt Đậu Nành lên, màu trắng đã chiếm hơn nửa, trong lòng nàng nặng nề, nói: "Đậu Nành, có nghe thấy ta nói không? Mau há miệng, cho ta xem đầu lưỡi của ngươi."
Đậu Nành nghe thấy tiếng Hàn Phỉ nói, nỗ lực mở mắt ra, dựa theo yêu cầu của nàng mà hé miệng, bựa lưỡi hóa xanh đã hoàn toàn chứng minh suy đoán của Hàn Phỉ.
Tam Thẩm ở bên cạnh nhìn, thật sự không nhịn được hỏi: "Hàn cô nương, hắn đây là bị làm sao? Sao đột nhiên lại thành ra như vậy?"
Hàn Phỉ nghiêm giọng nói: "Hắn ăn phải cái gì? Cẩn thận nói cho ta biết!"
Tam Thẩm đứng ở một bên cẩn thận nhớ lại một phen, nói: "Cũng chỉ dùng điểm tâm mà thôi, nhưng điểm tâm mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919087/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.