Phía sau còn có một vài dòng: "Ta để lại một ít dược tài, cũng đã viết kĩ liều lượng, cách dùng, chàng cứ giao cho Vận Đào là tốt rồi, thuốc rất đắng, ta còn bỏ thêm hai quả táo ngọt, Vương gia có thể ăn cho bớt đắng. Khí trời khó lường, Vương gia không nên thường xuyên ngồi gần cửa sổ, có thể bảo Tật Phong đẩy chàng ra ngoài một chút, phơi nắng nhiều cũng sẽ tốt cho chàng, nhớ phải duy trì tâm tình vui vẻ, như vậy sẽ có lợi cho bệnh tình của chàng."
"Vương gia, ta sẽ nhớ chàng, chàng sẽ nhớ ta chứ?"
Câu nói sau cùng, Hàn Phỉ đã hồng thấu mặt viết xuống. May mà Tần Triệt không nhìn thấy.
Nhưng Hàn Phỉ đã quên, có vẻ tâm tình kích động cùng chờ mong khi viết phong thư này đã khiến nàng lơ là một điểm trí mạng. Nét chữ của nàng, là sử dụng chung tình hệ thống mô phỏng từ chữ của nam thần, vì thế chữ trên phong thư kia, Tần Triệt quen thuộc hơn ai hết.
Trang giấy được cẩn thận xếp lại, bỏ vào trong phong thư.
Tần Triệt câu lên khóe môi, thấp giọng nói: "Hàn Phỉ.. Nàng đến cùng là đang gạt ta chuyện gì?" Trong mắt hắn lóe lên một tia thâm trầm.
Bên kia, trải qua thời gian dài mệt mỏi ngồi xe ngựa, đầu óc Hàn Phỉ đã có chút choáng váng, căn bản không nhận rõ phương hướng, nàng vén rèm lên, bên ngoài đã từ đường phố náo nhiệt chuyển thành càng ngày càng hẻo lánh. Hàn Phỉ không khỏi cảm thấy có chút bi ai, xem ra nàng được phân phối đến một nơi rất thê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919066/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.