Chương trước
Chương sau
Phía sau còn có một vài dòng: "Ta để lại một ít dược tài, cũng đã viết kĩ liều lượng, cách dùng, chàng cứ giao cho Vận Đào là tốt rồi, thuốc rất đắng, ta còn bỏ thêm hai quả táo ngọt, Vương gia có thể ăn cho bớt đắng. Khí trời khó lường, Vương gia không nên thường xuyên ngồi gần cửa sổ, có thể bảo Tật Phong đẩy chàng ra ngoài một chút, phơi nắng nhiều cũng sẽ tốt cho chàng, nhớ phải duy trì tâm tình vui vẻ, như vậy sẽ có lợi cho bệnh tình của chàng."
"Vương gia, ta sẽ nhớ chàng, chàng sẽ nhớ ta chứ?"
Câu nói sau cùng, Hàn Phỉ đã hồng thấu mặt viết xuống. May mà Tần Triệt không nhìn thấy.
Nhưng Hàn Phỉ đã quên, có vẻ tâm tình kích động cùng chờ mong khi viết phong thư này đã khiến nàng lơ là một điểm trí mạng. Nét chữ của nàng, là sử dụng chung tình hệ thống mô phỏng từ chữ của nam thần, vì thế chữ trên phong thư kia, Tần Triệt quen thuộc hơn ai hết.
Trang giấy được cẩn thận xếp lại, bỏ vào trong phong thư.
Tần Triệt câu lên khóe môi, thấp giọng nói: "Hàn Phỉ.. Nàng đến cùng là đang gạt ta chuyện gì?" Trong mắt hắn lóe lên một tia thâm trầm.
Bên kia, trải qua thời gian dài mệt mỏi ngồi xe ngựa, đầu óc Hàn Phỉ đã có chút choáng váng, căn bản không nhận rõ phương hướng, nàng vén rèm lên, bên ngoài đã từ đường phố náo nhiệt chuyển thành càng ngày càng hẻo lánh. Hàn Phỉ không khỏi cảm thấy có chút bi ai, xem ra nàng được phân phối đến một nơi rất thê lương a.
Rất nhanh, lúc mắt trời sắp xuống núi, xe ngựa rốt cục dừng lại, mà Hàn Phỉ cũng suýt nữa muốn phun ra, liền không thể chờ đợi được nữa vén rèm lên đi ra ngoài, chỉ là lúc nhìn thấy quang cảnh xung quanh, sắc mặt nàng có chút cứng ngắc.
Tuy đã sớm đoán được vị trí của nàng sẽ rất hoang vu, nhưng nhìn thấy những căn nhà tàn tạ kia, tâm tình nàng vẫn có chút tan vỡ.
Một tảng đá dựng ngay bên đường, trước cửa thôn, phía trên còn khắc vài chữ to, Thôn Thủy Biên. Nơi này, thật sự là địa phương nàng phải ở lại sinh sống trong một tháng tới a.
Xa phu sau khi đưa Hàn Phỉ đến nơi liền rời đi, Hàn Phỉ một mình đứng ở đó, nuốt nước miếng, sau đó nhận mệnh đi vào, chẳng qua chỉ là một tháng thôi, chẳng nhẽ nàng lại không làm được sao.
Vừa đi vào trong thôn, Hàn Phỉ liền cảm nhận được những ánh mắt xoi mói từ bốn phương tám hướng bắn tới, những thôn dân ăn mặc mộc mạc đều dừng công việc trong tay lại, dồn dập nhìn về phía người khách không mời mà đến này, trong mắt tâm ý phòng bị hết sức rõ ràng.
Hàn Phỉ lúng túng dừng lại, nói: "Các ngươi khỏe, xin hỏi.. hộ 68 ở nơi nào?"
Yên lặng như tờ.
Hàn Phỉ càng thêm lúng túng: "Các ngươi có biết không?"
Hàn Phỉ lại hỏi một lần nữa.
Lần này từ trong đám người truyền đến một âm thanh non nớt: "Tỷ tỷ đang tìm nhà chúng ta sao?"
Sắc mặt Hàn Phỉ vui vẻ, lập tức tìm kiếm người nói chuyện, nhưng nhìn nửa ngày cũng không tìm được người, mãi đến tận khi góc áo nàng bị kéo lại, Hàn Phỉ cúi đầu nhìn lại, một nhìn thấy một tiểu nữ hài tầm 4, 5 tuổi, thắt hai bím tóc nhỏ nhắn, vô cùng ngoan ngoãn, đáng yêu đứng trước mặt nàng.
Hàn Phỉ đối với tiểu la lỵ, tiểu chính thái đáng yêu luôn không có sức chống cự, nhìn thái độ nàng đối xử với Hàn Văn Thư là có thể biết rõ.
"Tiểu muội muội, ngươi biết hộ 68 sao?"
Tiểu nữ hài chăm chú gật đầu, nói: "Đó là nhà ta."
Hàn Phỉ càng thêm hài lòng, nói: "Vậy ngươi có thể dẫn ta đi không?"
Tiểu nữ hài vừa định nói cẩn thận đã bị một đôi tay từ phía sau lôi lại, Hàn Phỉ cau mày nhìn một người phụ nữ có vóc người đầy đặn kéo tiểu nữ hài ra phía sau, sắc mặt cảnh giác nhìn Hàn Phỉ nói: "Ngươi là ai? Ngươi tới thôn chúng ta làm gì? Nơi này không có thứ gì cho ngươi tới cướp đoạt nữa đâu."
Hàn Phỉ sững sờ, cướp đoạt sao?
Người phụ nữ lại quay đầu về phía tiểu nữ hài nói: "Tiểu Châu, con không được cái gì cũng nói cho người con không cquen, nhỡ đâu đó là người xấu, vậy thì con cùng cha mẹ con sẽ phải làm sao đây?"
Tiểu nữ hài bị hù dọa, méo miệng, muốn khóc lại không dám khóc, nhìn rất đáng thương.
Hàn Phỉ có chút đau lòng, nói: "Ngươi đừng mắng nàng, là ta hỏi nàng mà, ta không có ác ý gì đâu, ta tới nơi này là muốn tìm người."
Người phụ nữ càng thêm cảnh giác, nói: "Nơi này không có người ngươi muốn tìm đâu, ngươi nên trở về đi, thôn chúng ta không hoan nghênh người bên ngoài."
Hàn Phỉ bị người phụ nữ này liên tiếp không chút khách khí trả lời làm nàng có chút bực bội, vì thế nàng thu lại bụ cười vô cùng lễ phép, nói: "Ta chỉ muốn tìm hộ 68."
Người phụ nữ ác khí nói: "Cô nương về đi, người trong thôn chúng ta thô lỗ vô cùng."
Ý chính là, nếu ngươi không đi, vậy thì đừng trách chúng ta đuổi ngươi đi!
Hàn Phỉ đè xuống nộ khí, lại cảm thấy có chút ngạc nhiên, người trong thôn này không biết vì sao lại có tính bài ngoại sâu đến thế, thái độ này đúng là vô cùng kì lạ.
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, lại một lần nữa cường điệu nói: "Ta không có ác ý, ta tới nơi này chỉ là vì tìm người, ta là.."
Hàn Phỉ vốn muốn nói nàng là tú nữ A Mã Cung, nàng tới nơi này vì phải hoàn thành khảo hạch, nhưng câu nói này mới vừa treo ở bên mép Hàn Phỉ lại đột nhiên tỉnh ngộ lại. Quế ma ma vẫn luôn lặp lại một câu nói, nhất định phải dựa vào chính mình, nếu dựa vào sự vật ở bên ngoài đều sẽ ảnh hưởng đến điểm số. Nếu như lúc này nàng trực tiếp nói ra thân phận ở A Mã Cung, vậy thì giống như đã mượn lực bên ngoài.
Hàn Phỉ không thể không cân nhắc đến yếu tố này, ở trong chỗ tối nơi này, vẫn luôn có một đôi mắt đang ngó chừng nhất cử nhất động của nàng, vì vậy nàng cần phải cẩn thận.
Vì thế lời định nói liền thay đổi, Hàn Phỉ nói: "Ta chỉ là một cô nương thôi, các ngươi nhiều người như vậy, cũng không cần sợ ta, nếu như ta làm ra chuyện gì không đúng, thì đem ta đuổi ra khỏi thôn là được."
Hàn Phỉ nói câu này vô cùng ung dung, khiến người phụ nữ thoáng chần chờ một hồi, vẻ đề phòng trong mắt cũng đã giảm đi rất nhiều.
Hàn Phỉ thừa thắng xông lên, nói: "Ta nhận ủy thác của người khác đến đây trợ giúp các ngươi."
Người phụ nữ nghi ngờ: "Trợ giúp?"
Hàn Phỉ gật đầu chắc chắn: "Đúng! Trợ giúp!"
Người phụ nữ vẫn có chút không tin: "Ngươi có thể giúp chúng ta cái gì?"
Ánh mắt Hàn Phỉ không để lại dấu vết quét về phía tất cả mọi người, đem tất cả những chi tiết xung quanh đều thu vào đáy mắt, đầu óc liều mạng vận chuyển. Người ở đây trừ người phụ nữ này có vẻ hơi đẫy đà một chút ra, còn lại đều vô cùng xanh xao vàng vọt, ngay cả sắc mặt tiểu nữ hài cũng trắng xanh, đó là điển hình của việc dinh dưỡng không đầy đủ, trong những thôn dân kia còn có rất nhiều người lưng gù, là do phải lao động nặng quá độ mà ra, xung quanh nông phòng đều không có đồ vật gì, theo lý thuyết, với khí trời bây giờ nên treo lên một ít hoa mầu mới đúng. Một suy đoán chậm rãi hình thành trong đầu Hàn Phỉ.
"Nơi này của các ngươi hoa màu luôn khó sinh trưởng, vì thế lương thực luôn không đủ, ta đến chính là muốn trợ giúp các ngươi điểm này."
Hàn Phỉ lập lờ nước đôi nói ra câu nói này, mà người phụ nữ kia thì trợn mắt lên, nói thẳng: "Sao ngươi biết hoa màu của chúng ta luôn thường bị chết như thế?"
Hàn Phỉ lộ ra ý cười cao thâm mạt trắc, nói: "Ta nói, ta tới giúp các ngươi, tất nhiên phải rõ ràng."
Lần này, người phụ nữ đã tin hơn nửa, những thôn dân còn lại càng lộ vẻ mừng như điên, trên thực tế, thôn của bọn họ đã bị đói bụng từ rất lâu.
"Cô nương tên gì?"
"Họ Hàn tênPhỉ." Hàn Phỉ khách khí nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.