Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ cười đến cả người run rẩy, thật vất vả mới dừng lại, nhất thời mới nhớ tới việc người ở đây chắc là không biết Tây Du Ký đi, chỉ có một mình nàng cười đến không hiểu ra sao, liền có chút lúng túng ho khan hai lần, nói: "Ngươi Nam giả Nữ Trang ở lại chỗ này chỉ là vì là trả nợ ân tình?"
"Làm sao? Có gì kì quái à? Tề Ngộ Không ta không muốn nợ người khác nhất, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ thì cái này cũng không tính là gì."
Hàn Phỉ lại phìa cười một trận, vừa cười vừa nói: "Ngươi thật đúng là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không a!"
Ba nam nhân cũng bị Hàn Phỉ cười đến khó hiểu. Ngay cả Tề Ngộ Không cũng bắt đầu hoài nghi sâu sắc tên của bản thân lẽ nào thật sự rất khôi hài sao? Rõ ràng là một cái tên nghe rất lãnh khốc mà! Cái tên này là do chính hắn đoạt được, sát thủ Ám Sát các bọn họ chỉ có danh hiệu, không có tên.
Hàn Phỉ cười đến cứng cả mặt mới bĩnh tĩnh lại, nhìn một lớp phấn trắng thật dày trên mặt Tề Ngộ Không liền thay hắn cảm thấy xấu hổ.
"Ngươi đến cùng đã cười đủ chưa?"
Tề Ngộ Không phẫn nộ. Nhưng hắn mới chỉ vừa rống lớn thôi, đã bị sát ý dày đặc phía sau bao phủ.
Linh Tam nhàn nhạt nói: "Ngươi tốt nhất hãy tôn trọng Hàn cô nương một chút."
Sắc mặt Tề Ngộ Không cứng đờ, hắn suýt chút nữa đã quên mất phía sau mình còn có hai vị Sát Thần, rốt cuộc cô nương mập này có lai lịch gì, lại có thể được được hai người tài ba như vậy bảo hộ?
Hàn Phỉ giống như biết rõ hắn đang nghĩ gì, nhưng nàng chưa nói trắng ra, chỉ là đầy hứng thú nói: "Ngươi nói xem, ngươi trông thấy việc ta muốn làm, ta nên đối xử với ngươi như thế nào mới tốt đây?"
Tề Ngộ Không cả người giật nảy mình, run rẩy, nhưng vẫn giả vờ giả vịt cười nhạo một hồi, xem thường nói: "Nếu ta đã bị tóm lấy, thì cũng đành chịu, muốn chém giết, muốn róc thịt thì tùy, ngươi tốt nhất làm nhanh lên một chút, dù sao cũng chỉ chết một lần mà thôi."
Thân là người của ám sát các, việc chết ở bên ngoài Tề Ngộ Không không phải không xác định trước. Nhưng lại không hiểu ra sao mà phải chết ở chỗ này như vậy, thật là có chút không đáng.
Hàn Phỉ tiến lên trước vài bước, lập tức sét đánh không kịp bưng tai đưa tay ra bắt lấy cằm hắn, tư thế giống như đang đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng vậy, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Tề Ngộ Không giật mình, hô to: "Này! Ngươi muốn làm gì! Kẻ sĩ có thể giết không thể nhục!"
Hàn Phỉ không thèm quản hắn ồn ào, có chút không kiên nhẫn dùng bàn tay khác mạnh mẽ xoa nắn mặt hắn, đem tầng phấn dày kia bóc xuống, phía dưới lộ ra da dẻ trắng nõn, mặc dù không nhẵn nhụi, mịn màng như nữ tử, nhưng cũng xem như sạch sẽ.
Chỉ là Hàn Phỉ dùng lực đạo có chút lớn, làm cho gò má Tề Ngộ Không có chút đau đớn, nhưng phía sau bị vướng hai Sát Thần khiến hắn không dám động đậy, không thể làm gì khác hơn là giận mà không dám nói gì, rất giống tiểu tức phụ bị khi dễ.
Hàn Phỉ cẩn thận xem xét khuôn mặt thật của hắn, không khỏi kinh ngạc một hồi, khuôn mặt dưới lớp phấn trắng, đúng là có chút trẻ trung quá đáng, đại để chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, lại còn là một sát thủ.
"Ngươi nhìn cái gì vậy? Nữ nhân như ngươi, ngươi, ngươi làm vậy còn có lễ phép hay không?"
Hàn Phỉ rên một tiếng, nói thẳng: "Câm miệng, ngươi tốt nhất đừng có dông dài a!"
Tề Ngộ Không đã bị làm cho tức giận đến liều mạng thở hổn hển.
Hàn Phỉ cẩn thận nhìn mặt hắn, lại nắm cằm hắn xoay qua xoay lại mấy lần, thậm chí còn bức hắn mở miệng, sau đó buông tay ra, ôm cánh tay, đầy mặt tiếc hận nói: "Thật đáng thương."
Tề Ngộ Không mờ mịt không hiểu, nói: "Ngươi có ý gì?"
Hàn Phỉ xì một tiếng, nói: "Dù cho ta không giết ngươi, ngươi cũng sống không được bao lâu nữa đâu."
Sắc mặt Tề Ngộ Không thay đổi, thần sắc vốn dĩ còn vô cùng ung dung trong nháy mắt biến thành tĩnh mịch, ánh mắt ngay lập tức chìm xuống, khí thế cả người cũng biến đổi, hoàn toàn không còn dáng vẻ trước đó nữa, dáng dấp như vậy, mới thật sự là hình thái của sát thủ ám sát các.
"Ngươi biết cái gì?" Hắn âm u hỏi.
Linh Tam cùng Linh Tứ cũng thay đổi sắc mặt, đề cao cảnh giác, khí tức nguy hiểm như vậy cũng không giống như thứ một sát thủ bình thường có thể nắm giữ, quả nhiên Hàn cô nương mỗi lần đụng vào người nào cũng đều không đơn giản, cuối cùng thì đây là dạng vận khí gì a?
Hàn Phỉ không có chút nào bị hù dọa, trái lại vô cùng không để ý nói: "Ta biết rõ rất nhiều, so với ngươi nghĩ còn nhiều hơn."
Tề Ngộ Không hé miệng, không nói lời nào.
Hàn Phỉ câu lên khóe môi, nói: "Làm sao? Bị ta nói trúng rồi à? Ngươi bây giờ chắc là không dễ chịu đi, có phải gần đây ngực càng ngày càng đau? Ừm, đại khái khong đến mấy ngày nữa toàn thân sẽ bắt đầu tê liệt đi."
"Ngươi đến cùng là ai?"
Hàn Phỉ ngáp một cái, nói: "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, ngươi đã trúng độc."
Đồng tử Tề Ngộ Không trong nháy mắt co rút, bắp thịt toàn thân cũng căng thẳng, giống như đang khắc chế cái gì, cuối cùng hắn gian nan nói: "Ngươi là.. Đại phu?"
Hàn Phỉ giả vờ khoa trương xua tay, nói: "Ta sao có thể là đại phu!"
Tề Ngộ Không thở ra một hơi, cũng cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm, một người phụ nữ sao có thể làm đại phu.
Hàn Phỉ lại thuận theo tự nhiên tiếp một câu: "Ta cũng chỉ trùng hợp biết giải độc trên người ngươi mà thôi! Trò trẻ con a, không tính là gì!"
Linh Tam cùng Linh Tứ mặt đã đen lại, nhìn dáng vẻ Hàn Phỉ giả vờ khiêm tốn đúng là có điểm đáng thẹn. Một nữ nhân có thể được Hạc lão thu làm quan môn đệ tử, có thể được Thần Nông Giá lôi kéo, sao có thể không là đại phu được!
"Ngươi! Ngươi nói là thật à?"
Tiếng hít thở của Tề Ngộ Không cũng nặng thêm, hận không thể lập tức bay qua mạnh mẽ kéo Hàn Phỉ lại.
"Chút vấn đề nhỏ này, ta sao có thể không làm được? Mà ngẫm lại thì, ngươi đối với ám sát các kia, nói vậy thì cũng không có cảm tình gì chứ? Nếu ta đoán không sai, độc trên người ngươi chính là để khống chế ngươi à? A, cũng chỉ là suy đoán của ta thôi, cũng có thể là ta đoán sai, chất độc này bình thường sẽ không phát tác, nhưng mỗi khi đến một thời gian cố định, nếu không có được giải dược thì sẽ sống không bằng chết, một lần còn chưa chết ngay, nhưng nếu liên tục ba lần không có giải dược thì chắc chắn ngươi sẽ trở thành thi thể."
Theo mỗi một câu nói của Hàn Phỉ, trong lòng Tề Ngộ Không lại hò hét một tiếng, đúng! Đúng! Đúng! Chính là như vậy! Hoàn toàn chính xác!
Hàn Phỉ ở trong lòng thở dài, quay về phía hệ thống nói: "Oa nhi này thế nào lại có thể làm sát thủ nhỉ? Vẻ mặt biể lộ rõ ràng như vậy sao? Không phải nói sát thủ phải lạnh lùng, lãnh khốc sao? Dễ dàng như vậy liền bị nói trúng, thật sự là quá dễ bắt bí, một chút khiêu chiến cũng không có! Nhưng xem ra phim truyền hình cũng không có gạt ta, haha haha!"
Hệ thống triệt để không còn gì để nói. Bộ dáng Hàn Phỉ vừa giả vờ thần bí kia, sắc mặt, hé miệng, dáng vẻ đăm chiêu a, toàn bộ đều là giả, toàn bộ đều là giả vờ cao thâm!
Phương pháp này nàng chơi nhiều đến nghiện rồi! Nàng nhiều lắm cũng chỉ có thể nhìn ra thân thể của tên Tề Ngộ Không này có độc tố lưu lại, cả mặt xanh mét, bựa lưỡi có tơ máu, đây là một dấu hiệu trúng độc, nhưng là độc gì, có tác dụng gì thì lại không rõ ràng lắm, muốn biết rõ nhất định phải kiểm tra toàn thân mới được. Chỉ nhìn vài lần cũng có thể biết rõ sao? Chuyện cười! Thật coi ánh mắt của nàng là máy X quang chắc! Tiểu thuyết không nên xem quá nhiều!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.