Chương trước
Chương sau
Lúc Tần Triệt nhìn thấy gương mặt tròn vo cùng nụ cười thấy cả mấy cái răng kia, bàn tay đang nắm chặt cũng nhẹ nhàng buông ra, hắn vô thanh vô tức câu câu khóe môi, trước ngực thoáng chút đau đớn.
Hàn Phỉ vui vẻ chạy lên phía trước, vốn định tranh công lại nhìn thấy cổ hắn bị thương đã được băng bó, giờ lại chảy máu, nhất thời kinh hãi.
"Làm sao còn chưa được xử lý tốt thế này!"
Hàn Phỉ gấp đến mức quên cả lễ nghi, trực tiếp tiến lên, cau mày, đưa tay nhẹ nhàng đụng vào cổ hắn, sau khi nhận thấy người trước mặt hơi run rẩy lại càng thêm đau lòng.
Hàn Phỉ không ý thức được, khoảng cách giữa bọn họ có bao nhiêu gần gũi, gần đến mức đủ để hắn thấy được sự lo lắng trong mắt nàng, chân thành, không thèm giấu giếm.
"Ngài có Kim Sang Dược không? Ngài vẫn còn đang chảy máu! Làm sao bây giờ, trên tay ta hiện giờ cũng không có gì cả.."
Hàn Phỉ càng nghĩ càng hối hận, vừa rồi ngồi đợi làm sao lại quên không đổi lấy một ít thuốc bột? Đằng nào cũng mắc nợ nhiều như vậy, còn sợ nợ thêm một chút sao? Bây giờ nhìn hắn bị thương, Hàn Phỉ đau lòng vô cùng, vừa định xoay người đi tìm Tật Phong lấy chút thuốc, cổ tay đột nhiên bị kéo lại.
Đó là bàn tay rét lạnh. Hàn Phỉ ngơ ngác nhìn bàn tay đang cầm lấy tay nàng, ngón tay thon dài như bạch ngọc, lực đạo cầm lấy tay nàng rất mạnh, giống như là không muốn buông ra.
Hàn Phỉ theo cánh tay, từ từ nhìn lên mặt hắn, trên mặt mặt nạ màu bạc có vài vết nứt, đôi mắt vẫn rất đen, rất sâu, giống như tinh không, đẹp đẽ cực kì, nàng còn có thể thấy thân ảnh mình trong đó, Hàn Phỉ có chút ngây ngốc:
"Vương.. Vương gia.."
"A Triệt."
"A.. Hả?"
"A Triệt." Hắn bướng bỉnh nói:
"A Triệt." Trong lòng Hàn Phỉ đột nhiên run rẩy, nàng nhìn cặp mắt kia, dường như có chút thất thần, ngay cả hệ thống ở trong đầu lớn tiếng nhắc nhở nàng cũng đều không nghe thấy. Miệng mở ra rồi khép lại, môi cũng run rẩy.
"A, A Triệt.."
Tần Triệt cười, môi mỏng giương lên, đó là một nụ cười thuần túy, sạch sẽ, mà kinh diễm.
Hàn Phỉ chỉ nghe thấy trái tim mình nhảy nhót một cách hăng hái, giống như một chú nai nhỏ nghịch ngợm, trong lòng nàng rên lên, nghiệp chướng nha! Lại dùng chiêu mỹ nam kế như vậy! Nàng, tâm hồn thiếu nữ yếu đuối của nàng sắp không chịu nổi nữa rồi!
Ngay lúc Hàn Phỉ cảm động đến hồ đồ, đang chuẩn bị biểu dương lòng trung thành tuyệt đối, môi mỏng của hắn lần thứ hai phun ra hai chữ: "Tiểu Bàn."
Trong nháy mắt, kiều diễm của hắn trong mắt nàng cũng tan thành mây khói. Hàn Phỉ ngây ngốc nhìn người kia ý cười càng sâu, dường như phản ứng của nàng chọc cười hắn.
"Ngươi lại lo lắng ta sao, Mập mạp?"
Tiểu Bàn? Mập mạp? Nàng, đang xuất hiện giọng nói ảo sao? Nam thần luôn lạnh lùng, xa cách, sao có thể nói ra mấy lời như vậy.
Hàn Phỉ cho rằng mình đang nằm mơ, tự mình lẩm bẩm:
"Nhất định là ta nghe lầm.. Nghe lầm.. Đúng, là ta nghe lầm.."
Hàn Phỉ vừa lầm bầm lầu bầu, vừa muốn rút tay về, nhưng sau một khắc, cái tay đang nắm chặt cổ tay nàng kia dường như càng siết chặt hơn, đến nỗi nàng phải kêu lên một tiếng đau đớn, quay đầu căm tức nhìn Tần Triệt.
Tần Triệt nhẹ nhàng nói: "Ta không đau."
Hàn Phỉ sững sờ, vội vã lắc lắc đầu, tâm tình lo lắng lần thứ hai lại chiếm cứ, liền đem cái từ nhân xưng khủng bố kia cũng quên mất!
"Vương gia, ngài có thuốc không? Miệng vết thương của ngài cần xử lý một chút! Nhất định là rất đau, ngài nói xem sao ngài lại không cẩn thận để bị ngã chổng vó lên như vậy! Còn ngã rất mạnh nữa, ngài trước tiên buông tay ra, ta xem vết thương một chút đã."
Từ từ, bàn tay đang nắm chặt tay nàng cũng buông ra, Hàn Phỉ thở ra một hơi, cẩn thận từng li từng tí mở băng vải đang quấn trên cố hắn ra, nhìn thấy một vết thương khá lớn quả nhiên bị nứt, có máu đang chảy ra, ánh mắt liếc qua liền nhìn thấy trên bàn còn đặt một cái bình thuốc, nàng đoán chính là Kim Sang Dược, liền cầm lên, để sát vào mũi ngửi, hơi kinh ngạc. Mùi thuốc này.. đều là dùng dược tài quý giá mà tạo thành.
Không kịp suy nghĩ sâu sắc, Hàn Phỉ trước tiên đem vết thương của hắn xử lý cho tốt, đổi băng mới, động tác hết sức nhẹ nhàng, vậy nhưng vẫn có thể cảm giác được hắn đang run rẩy. Bị thương ở vị trí nhạy cảm như vậy, đoán chừng là rất đau đi.
Hàn Phỉ lại không nhịn được mà lải nhải: "Vương gia, lần sau không nên như vậy nữa, thân thể ngài quá hư nhược, chảy máu cũng sẽ không bù lại được!"
Cuối cùng cũng coi như đem băng vải một lần nữa quấn thật tốt, Hàn Phỉ nhìn lại một chút, sau đó mới yên lòng.
Nhưng ánh mắt Tần Triệt nhìn nàng lại làm cho Hàn Phỉ trong lòng có chút sợ hãi, loại ánh mắt này dường như có chút không giống với bình thường, nhưng cụ thể không giống chỗ nào lại không nói ra được, thậm chí.. Hàn Phỉ chỉ cần vừa nghĩ tới danh xưng A Triệt này, mặt nàng liền đỏ tới mang tai, cũng không dám nhìn thẳng hắn.
Vì muốn đánh vỡ bầu không khí quá mức ám muội, Hàn Phỉ ho khan một hồi, nói:
"Ngài có nhìn thấy không, Vương gia? Lúc ta trình diễn ấy!"
Hắn nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Ta vẫn một mực nhìn."
Nhìn ngươi trên đài tỏa ra ánh sáng chói mắt. Nhìn ngươi toát ra mị lực thuộc về ngươi. Nhìn ngươi ở phía trên kia, càng lúc càng rời xa ta.
Hai mắt Hàn Phỉ lóe sáng, cực giống như tiểu hài tử đang chờ đợi được khen, nếu giờ khắc này nàng có đuôi nhất định là đang giơ cao mà vẫy.
"Ta, ta đã cố gắng hết sức! Dùng hết mọi nỗ lực của ta! Ngài, ngài có trông thấy không? Ta lập cho ngài phong cảnh biên ngoại, ngài có nhìn thấy những phong cảnh đó không? Ta, ta muốn cho ngài xem.."
Có rất nhiều điều muốn nói, thế nhưng giờ phút này, Hàn Phỉ giống như bị nói lắp, nàng nỗ lực biểu đạt suy nghĩ của mình, thế nhưng càng nói lại càng sốt ruột, lại càng nói lắp.
Nhìn bộ dáng của nàng, trong ngực Tần Triệt có chút phát nóng, hắn nắm chặt tay, thấp giọng nói: "Ta nhìn thấy."
Hàn Phỉ cười khúc khích, tay chân không lóng ngóng không biết nên để chỗ nào, vẫn còn đang run rẩy, nói:
"Ngài trông thấy là tốt rồi.. nhưng mà đoạn cuối, ta lại thất bại, ta chưa hoàn thành toàn bộ từ khúc, thật xin lỗi.. Ta thực sự không muốn để ngài thất vọng."
Câu nói sau cùng, giọng Hàn Phỉ rất nhỏ, còn có chút lo sợ bất an.
"Ngươi làm rất tốt."
"Thật sao?" Hàn Phỉ kinh hỉ.
"Ừm." Tần Triệt gật đầu.
"Quá tốt.. Ta sợ ngài không nhìn thấy, ta cố gắng hết sức cũng chỉ muốn cho ngài được nhìn thấy cảnh biên ngoại đó, nhưng.. nếu như không có điệu múa kinh diễm của Hàn Yên.. Ngài nhất định rất yêu thích tiết mục của nàng đi, nàng múa rất đẹp.."
Càng nói, Hàn Phỉ cũng không biết ngữ khí của mình co chút chua, nàng quỳ một chân trên đất, cúi đầu, nghĩ nghĩ, rõ ràng trước đó nàng đã xem thường, thậm chí là không thèm để ý, nhưng khi nói ra khỏi miệng, nàng mới biết được, thì ra.. không phải là không để ý, chỉ là không dám thừa nhận.
"Hàn Phỉ."
Nàng ngẩng đầu. Hắn nhìn thấy vẻ bất an trong mắt nàng. Đột nhiên, hắn đưa tay ra, đặt trên đầu nàng, nhẹ nhàng xoa xoa.
Hàn Phỉ hai mắt trợn to, dường như khó có thể tin, động tác ôn nhu như vậy, thật sự là do Vương gia lạnh băng trong quá khứ làm sao?
"Ngươi làm rất tốt."
Trong giây lát này, Hàn Phỉ hai mắt có chút ướt át, nàng trả lời nho nhỏ:
"Vâng.."
"A Triệt."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.