Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ đứng trong một góc không có ai bật cười ròn rã, cười đến nghiêng nghiêng ngả ngả, y phục trên thân quá rộng lớn bị nàng buộc thành mấy cái nút chắc chắn mới miễn cưỡng không bị rơi xuống, mà trong tay nàng vẫn còn cầm một cái túi thơm nho nhỏ. Mê điệt hương thật đúng là món đồ tốt, may mà không tốn quá nhiều tinh tệ để đổi lấy, nàng không cần quá đau lòng.
Hệ thống bất đắc dĩ: "Kí chủ, làm vậy rất thú vị sao?"
Hàn Phỉ lại dương dương nói: "Đúng là rất vô vị, nhưng ta thấy khó chịu, loại người như hắn, vừa nhìn liền biết không phải người tốt!"
"Kí chủ đúng là tuổi trẻ a!"
Tiếng cười của Hàn Phỉ chậm rãi dừng lại, rầu rĩ nói: "Hắn chính là Đại Hoàng Tử đi."
Hệ thống nghe ra ngữ khí không bình thường của Hàn Phỉ ngữ, nghi hoặc nói:
"Đúng thế, hắn chính là Đại Hoàng Tử Tần Mục."
Hàn Phỉ ngẫm lại, nói: "Tần Hoàng có bốn Hoàng Tử, Tần Triệt.. là con thứ 4, nhưng ta, thậm chí còn không cảm giác được hắn là một Hoàng Tử."
Hệ thống cũng thở dài một hơi:
"Nam thần vậy mà là Hoàng tử được phong vị Vương gia sớm nhất."
Hàn Phỉ câu câu khóe môi, nói:
"Ta không ưa những người này, tại sao bọn họ có thể vinh hoa phú quý, đứng trên vạn người, kiêu kiêu ngạo ngạo, rõ ràng.. rõ ràng Tần Triệt mới là người cần được quan tâm nhất, chân hắn.. Bọn chúng căn bản cũng không phải là tiên trên trời!"
Từng chữ phía sau Hàn Phỉ gần như là nghiến răng nghiến lợi. Trước kia, nàng có thể không thèm để ý, bởi vì nàng không biết, thế nhưng hiện tại, nàng lưu ý, cũng biết, chân hắn.. chính là do thua trong trận chiến tranh đoạt quyền lợi đi.
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nói:
"Ta không thể làm được gì, nếu như lúc này hệ thống bắt ta làm nhiệm vụ như vậy, ta cũng không thể hoàn thành, vì thế.. Dù cho thủ đoạn vừa rồi rất vụng về, nhưng, đó là tất cả những gì mà hiện giờ ta có thể làm được."
"Kí chủ.."
"Đi thôi, chúng ta mau đi tìm nam thần! Đúng rồi, bộ dáng hiện tại của ta còn có thể duy trì bao lâu?"
Hệ thống do dự một chút, nói: "Trong tình huống bình thường là hai canh giờ, cũng chính là bốn tiếng, nhưng xét thấy hiện tại thân thể kí chủ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục do bị tiêu hao tinh lực, vì thế cũng không duy trì được quá dài, không bao lâu nữa sẽ biến trở về."
Hàn Phỉ nhìn lại thân thể mình một chút, cái bụng lớn tròn trịa đã biến mất không cần phải nói khiến nàng cảm thấy có bao nhiêu nhẹ nhõm, đáng tiếc không có tấm gương, không thể nhìn rõ ràng dáng vẻ của mình, nhưng nhớ lại vừa rồi Đại Hoàng Tử thần hồn điên đảo, vậy có lẽ nhan sắc của mình cũng không quá kém chứ?
Hàn Phỉ không dám xác định, đưa tay xoa lên gương mặt của mình. Lúc mới biến đổi nàng sợ bản thân dù có gầy đi vẫn không xinh đẹp mới cố ý che một tầng vải lên mặt, nhưng ngẫm lại dáng vẻ si dại của Đại Hoàng Tử nàng đột nhiên lại muốn cười lên suиɠ sướиɠ.
"Nếu không còn bao lâu nữa sẽ biến trở về thì chúng ta nhanh đi tìm nam thần, nếu lâu quá Cô Ma Ma sẽ tìm ta!"
"Đi phía bên trái đi!"
"Được!"
Một bên khác.
Vận Đào cẩn thận từng li từng tí xử lí thật tốt vết thương trên cằm Vương gia mới thở ra một hơi, cảm thấy vô cùng đau lòng, lại không biết nói cái gì, liền nhìn gương mặt nghiêm nghị của Tật Phong, hi vọng hắn mau mau mở miệng.
Tật Phong mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm không hề bị lay động.
Vận Đào quả thực bị cây gỗ này làm cho tức chết, đang muốn mở miệng thì lại nghe thấy tiếng nói:
"Các ngươi đi xuống trước đi."
Trong giọng nói giống như mang theo vẻ mệt mỏi. Vận Đào cùng Tật Phong đưa mắt nhìn nhau, nhưng vẫn vâng lời lui ra, trong phòng chỉ còn lại một mình Tần Triệt. Một tiếng cười khổ vang lên trong căn phòng.
Tần Triệt ngơ ngác nhìn tay mình, trong đôi mắt tâm tình còn chưa bình phục, ngay cả trái tim đập dường như vẫn còn lưu lại cảm giác kịch liệt vừa rồi. Tiếng trống kia, khiến hắn chưa bao giờ bị chấn động đến như vậy. Khóe miệng Tần Triệt lộ ra một nụ cười cay đắng.
Nàng vĩnh viễn không biết, khi nàng ở trên đài trình diễn, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn nàng, cảm giác thứ thuộc về hắn bị kẻ khác dòm ngó nhảy lên kịch liệt. Tần Triệt không thích, vô cùng không thích. Nhưng, hắn lại không thể ngăn cản. Trong đôi mắt u ám, tình cảm từ lâu nguội lạnh một lần nữa nổi lên, con ngươi đen tuyền càng giống là thâm uyên sâu không thấy đáy, đem hết thảy đều hút vào.
Hắn một tay che mặt nạ, luồn vào trong mái tóc, mạnh mẽ nắm lấy, giống như đang cố gắng ức chế một cảm giác quen thuộc, đó là lệ khí.
Trên mặt mặt nạ màu bạc đang tản ra từng sợi tơ giống như những tia điện màu tím, vẻ mặt hắn hiện ra nét thống khổ, bàn tay không tự chủ được siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nảy lên, mái tóc cũng mơ hồ tung bay.
Đem những kẻ dám nhòm ngó nàng giết chết, giết toàn bộ. Không giữ lại ai. Nàng là của hắn, chỉ là của hắn, của một mình hắn. Ai cũng không thể cướp đoạt, ai cũng không được.
"Triệt nhi, nếu như một ngày nào đó, con đặc biệt quan tâm một vật, vậy nếu có người muốn dòm ngó đồ vật đó của con, con hãy giết sạch bọn chúng, hoặc là, chính tay con hãy hủy hoại đồ vật kia."
Đôi mắt hắn trở nên đỏ quạch, từng tơ máu lan tràn, mà toàn bộ chèn trà đặt trên bàn trước mặt đột ngột vỡ nát, nước trà bắn tung tóe. Cho đến khi, một thanh âm khe khẽ vang lên kèm theo đó là một tiếng kinh hô cực thấp, đôi mắt đỏ như máu của Tần Triệt ngay lập tức yên tĩnh lại.
Trong không khí, thanh âm quen thuộc tựa như đang oán trách vang lên:
"Đau chết ta.. Tường này cao như vậy làm cái gì?"
Tần Triệt ngơ ngác thả lỏng bàn tay đang siết chặt.
"Ôi da, eo của ta.. ôi, ta ngã như vậy sẽ không làm hỏng thân thể mảnh mai này của ta đấy chứ? Thật không làm sao quen được với bộ dáng này, làm sao còn chưa biến trở về, như thế này mãi ta làm sao gặp hắn đây.."
Trong thoáng chốc, Tần Triệt nở nụ cười. Trận lệ khí vừa bạo phát kia lập tức biến mất sạch sành sanh, như là xưa nay chưa từng xuất hiện.
Hàn Phỉ ngồi ở dưới chân tường ngây ngốc một lúc, cho đến khi cảm nhận được thân thể mình mập trở lại mới vỗ vỗ tro bụi, sảng khoái tinh thần đứng lên, bước thẳng vào trong sân.
Sân viện vốn âm u nhưng giờ khắc này trong mắt Hàn Phỉ lại đặc biệt có vẻ dễ thương, nàng không phải không nghĩ tới sẽ để nam thần nhìn thấy mình sau khi đã biến gầy trở lại, nhưng thứ này cũng chỉ là tạm thời, nàng cũng không mong muốn hắn nhìn thấy nàng như vậy, thậm chí.. nàng hi vọng, hắn có thể tiếp nhận nàng lúc nàng xấu xí nhất.
Có câu nói thế nào ấy nhỉ, nếu như ngươi không thể nào chấp nhận ta lúc ta xấu xí nhất, vậy ngươi cũng không xứng có được ta lúc ta xinh đẹp nhất.
Hàn Phỉ không muốn nam thần trở thành nam nhân tùy tiện một chút nào, thế thì khác gì tên Đại Hoàng Tử kia, sắc dục che mắt, chẳng có tác dụng gì, chỉ sợ giờ khắc này vẫn còn đang ngâm trong ao nước lạnh đi!
Hàn Phỉ chạy đến cửa, đã nhìn thấy Tật Phong cùng một cô nương lạ mặt vô cùng thanh tú đứng cùng một chỗ, nàng bất giác sững sờ, cẩn thận thăm hỏi một câu:
"Tật Phong, ta đã đến!"
Vận Đào so với Hàn Phỉ càng thêm kinh ngạc, Vương gia hiện giờ đang ở trong một tẩm cung hoang tàn, đổ nát, sao có thể có khách nhân đến bái phỏng. Hơn nữa thái độ này.. tựa hồ rất quen thuộc.
Ngay lúc Vận Đào muốn mở miệng nói chuyện, Tật Phong tiến lên một bước, thần thái hơi cung kính nói:
"Hàn cô nương, Vương gia đang chờ ngươi."
Hàn Phỉ trên mặt vui vẻ, nói cảm ơn sau đó hùng hục tiến lên, đẩy cửa ra, lúc đi ngang qua Vận Đào, nàng còn ngắm nàng ta thêm một chút, xác định người này chỉ là tiểu cô nương, chắc sẽ không tranh đoạt nam thần với nàng, mới an tâm đẩy cửa đi vào.
Vận Đào rất nhanh liền nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng kêu vui vẻ:
"Vương gia, ta tới rồi!"
Vận Đào bị kinh hãi lảo đảo đứng không vững, suýt nữa ngã chổng vó lên trời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.