Chương trước
Chương sau
Thấy Hàn Phỉ được mình khen một câu thế nào lại càng thêm ưu thương, Lý Tương Quân ít tuổi hơn có chút luống cuống tay chân muốn nói gì đó, lại không biết nói như thế nào, không thể làm gì khác hơn là ở một bên mà gấp gáp.
Hàn Phỉ nhìn thấy dáng vẻ của nàng, khì khì một tiếng cười rộ lên, nói:
"Tương Quân muội muội đừng lo lắng, Hàn Phỉ tỷ tỷ của muội rất lợi hại đấy! Đến lúc đó nhất định sẽ khiến muội giật mình!"
Nghe vậy, Lý Tương Quân mới thở ra một hơi, lộ ra một nụ cười ôn nhu, nói: "Tương Quân mỏi mắt mong chờ."
Sau khi ra khỏi phòng của Lý Tương Quân, vẻ mặt của Hàn Phỉ cũng xìu xuống. Phải làm ra được một tiết mục xuất chúng, giữa một rừng tú nữ tài giỏi cầm kì thi họa mà bộc lộ tài năng, nói nghe thì dễ lắm! Nhiệm vụ này thật sự không phải là tới để hại chết nàng chứ?
Nhìn tiểu thư nhà mình cúi đầu ủ rũ như thế, Xuân Hồng cũng bối rối theo, nói: "Tiểu thư, nếu không chúng ta liền nhờ Lý cô nương chỉ bảo cho người?"
Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Chúng ta không có nhiều thời gian như vậy, chỉ còn có 9 ngày, Cổ Tranh không phải là một sớm một chiều có thể luyện thành, chúng ta trở về đi thôi."
Sau khi hai người trở lại phòng của mình, Hàn Phỉ đem Xuân Hồng đuổi đi, một mình buồn bực ở trong phòng tô tô vẽ vẽ. Chỉ thấy nàng lấy ra trang giấy, tô tô viết viết, đem mọi tiết mục nàng có khả năng làm được, cũng như những tiết mục nàng không thể làm hết thảy đều liệt kê ra. Cuối cùng, Hàn Phỉ phát hiện, nàng căn bản không thể biểu diễn một tiết mục nào! Nàng cúi đầu ủ rũ nằm ở trêи bàn, ai oán đâm đâm Đào Bảo, nói:
"Này, nhiệm vụ này của ngươi không xong rồi, với bộ dáng của ta, bất luận là đánh đàn ngâm xướng đều sẽ chọc cười người khác a! Đừng nói gì là rực rỡ hào quang!"
"Kí chủ muốn từ bỏ sao?"
Hàn Phỉ gãi gãi cái bụng mỡ, càng thêm ưu thương, nói: "Cái lễ mừng quỷ quái này tại sao phải cử hành bây giờ chứ? Không thể chờ ta gầy đi.. Chờ chút! Đúng! Ta còn có 3 lần trợ giúp làm gầy thân thể cơ mà!"
Hàn Phỉ lập tức hai mắt sáng lên, nàng không thể chờ đợi được muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh thiên động địa của mọi người khi nhìn thấy dung nhan của nàng sau khi gầy xuống, chỉ nghĩ thôi đã thấy tim đập thình thịch rồi.
Đào Bảo không chút khách khí phá tan ảo tưởng của Hàn Phỉ: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, kí chủ định giải thích lí do gì cho việc ngươi đột nhiên gầy xuống tại lễ mừng đây, chưa biết chừng ngươi còn bị coi là yêu quái, bị giải quyết ngay tại chỗ đấy."
Hàn Phỉ nước mắt đầy mặt, hét lên: "Cái gì cũng không được, cái nước làm gầy thân thể này cho ta để làm cái quỷ gì vậy?"
Đào Bảo trả lời: "Để muốn khích lệ kí chủ chăm chỉ giảm béo! Tuy vậy kí chủ cũng coi như nỗ lực, thời gian này gầy đi không ít, thật đáng mừng!"
Từ hơn 200 cân giảm còn gần hai trăm cân, có gì khác biệt sao? Đều là tên mập!
"Nhưng.. xét thấy nhiệm vụ này đối với kí chủ hiện nay mà nói có chút khó khăn, hệ thống sẽ ban cho kí chủ một thời cơ."
"Thời cơ gì?"
"Mở ra hệ thống học tập cường độ cao!"
"Đó là cái gì?"
"Ừm.. Chính là so với hệ thống chung tình càng nghiêm khắc hơn."
Nhắc đến hệ thống chung tình Hàn Phỉ vẫn còn run rẩy, thật sự là quá tiêu hao tinh lực! Mỗi giây mỗi phút đều vô cùng khó khăn, đừng nói gì tới cái hệ thống so với chung tình kia càng nghiêm khắc hơn!
"Ta sẽ chết! Tuyệt đối sẽ chết!"
"Kí chủ không cần phải sợ đâu, không trả giá cao sao có thu hoạch nhiều đây!"
Hàn Phỉ lông mày cau lại, nói: "Ngươi sẽ không tốt bụng cho không ta thời cơ tốt như vậy, nói đi, mở ra cái hệ thống học tập cường độ cao này phải có yêu cầu gì?"
Đào Bảo kinh ngạc: "Ôi chao, sao kí chủ biết?"
Hàn Phỉ căm tức, thật sự là có!
"Rất đơn giản, kí chủ phải biết, hệ thống hết thảy đều vì nam thần phục vụ, cho nên, điều kiện này cũng là cần nam thần trợ giúp một chút.."
"Nói tiếng người!"
Đào Bảo một mực chắc chắn: "Chính là nam thần nói muốn kí chủ biểu diễn cái gì, kí chủ phải biểu diễn cái đó! Nói đơn giản, chính là có vấn đề, tìm nam thần!"
Hàn Phỉ khϊế͙p͙ sợ, run rẩy nói: "Nhỡ đâu, hắn đột nhiên muốn ta biểu diễn nhảy thoát y gì đó.."
Đào Bảo phẫn nộ: "Nam thần không phải người thấp kém như vậy, ngươi đứng là kẻ đáng ghét!"
Hàn Phỉ rất có cốt khí đáp lại: "Hừ, ta không muốn học!"
Ngay đêm đó, một loạt tiếng gõ cửa đánh thức Tần Triệt đang nhắm mắt trầm tư, hắn kinh ngạc nhìn về phía cửa gỗ, nói: "Vào đi."
Hàn Phỉ cười vô cùng nịnh nọt, đẩy cửa tiến vào.
Tần Triệt nhìn cái miệng đang ngoác ra cười kia, sắc mặt hơi trầm xuống, nói: "Hàn Phỉ."
Hàn Phỉ vội vã chạy tới, hạ thấp người làm lễ, nói: "Vương gia, hôm nay thân thể có khỏe không?"
Tần Triệt nhàn nhạt nói: "Ta nhớ rằng, tối nay không phải là thời gian ngươi phải tới."
Trước đó, Hàn Phỉ và Tần Triệt đã cùng ước định thời gian nàng tới đây châm cứu, vì lẽ đó tối nay Hàn Phỉ xuất hiện thực sự khiến Tần Triệt hơi kinh ngạc, nhưng chính hắn cũng không biết, bên cạnh kinh ngạc có mang heo vài phần chờ mong.
Hàn Phỉ ho khan hai tiếng, nói: "Hàn Phỉ lo lắng thân thể của Vương gia, vì lẽ đó tối nay tới xem một chút."
Tay Tần Triệt đặt ở trêи ghế hơi động Hàn Phỉ nhìn thấy, kinh sợ nghĩ, đậu phộng, không phải chứ! Người này thật sự tin câu nói này của nàng!
Lương tâm của Hàn Phỉ cảm thấy cắn rứt, vậy là ngoan ngoãn tiến lên, thực sự kiểm tra cho hắn một lần, đầu ngón tay cũng thuận lợi xoa bóp một chút, còn cẩn thận kiểm tra qua trêи đùi hắn, nàng thế mà đã quẳng sợ hãi sang một bên!
Thời điểm kiểm tra lại, Hàn Phỉ bỗng hỏi: "Vương gia, ngày thường ngài làm gì?"
Một người què cả ngày ngốc trong phòng, hoặc là sẽ bị ngạt chết, hoặc chính là một kẻ ngu đi. Đáng tiếc, Hàn Phỉ ban ngày không thể đến nơi này, nếu không nhất định nàng sẽ đẩy hắn ra phơi nắng, giết vi khuẩn a.
"Sách." Hắn đáp lại một chữ.
Hàn Phỉ quay đầu nhìn về phía ngăn tủ nhồi đầy sách vở thư tịch liền hiểu, nhân tiện vuốt ʍôиɠ ngựa, nói: "Vương gia quả nhiên là đã đọc hết thi thư, văn chương hơn người."
Tần Triệt câu câu khóe môi, nhìn chiếc đầu tròn vo của Hàn Phỉ, nói: "Tiếp tục."
Hàn Phỉ sững sờ, tiếp tục? Đây là muốn nàng tiếp tục khen hắn sao?
"Vậy, cái kia.. Vương gia ngoại trừ xem sách còn có hứng thú gì không?"
Phải mau mau dời cái này đề tài quỷ dị này đi mới đúng, mục đích của nàng cũng chính là cái này!
Tần Triệt nghe xong quả nhiên trầm tư một hồi, không có trả lời.
Hàn Phỉ cẩn thận từng li từng tí nhìn khuôn mặt hắn, nói: "Ví dụ như nghe một chút tiểu khúc, xem múa, nhưng Vương gia cao thượng như vậy, nhất định sẽ không đơn thuần chỉ nghe nhạc xem múa đi!"
Nếu như Vương gia này thực sự nói là nghe nhạc xem múa, nàng, nàng, nàng liền.. chỉ có thể nhận mệnh.
Nửa ngày, môi mỏng khẽ mở: "Hàn Phỉ, ngươi muốn tìm hiểu ta sao?"
Một câu nói này, rất nhẹ, nhẹ đến mức Hàn Phỉ tưởng mình nghe lầm. Nàng ngơ ngác nhìn hắn, ma xui quỷ khiến gật đầu. Sau đó, nàng nhìn thấy trong đáy mắt hắn xẹt qua một tia sáng âm u, thanh âm trong trẻo lạnh lùng chậm rãi tràn ra: "Ngươi biết trống trận biên giới không?"
Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, lắc đầu một cái, nói: "Hàn Phỉ cũng không biết rõ."
Tần Triệt chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn ra phía khoảng không đêm tối ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: "Biên giới Sơn Hải Quan, một mảnh hoang vu, cát vàng đầy trời, chính là biên giới của Hàn Linh quốc, trú 10 vạn quân, nơi biên cương thủ hiểm, chiến sĩ đứng lặng."
Hàn Phỉ lắng nghe giọng nói trầm thấp của hắn, nghe đến mê mẩn, bàn tay xoa bóp cũng bất tri bất giác dừng lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.