Trở lại phòng, Hàn Phỉ liền vội vàng đem y phục ướt đẫm trêи người đổi lại, sau khi bò lên giường nằm một lúc mới dần cảm thấy ấm áp hơn. Để phòng ngừa cảm mạo, Hàn Phỉ còn cố ý mua một ít thuốc cảm mạo của Đào Bảo. Chỉ một ít thuốc cảm mạo bình thường nhất cũng tiêu tốn của nàng gần ba mươi tinh tệ! Hàn Phỉ đau lòng vô cùng, nhất thời nghĩ sẽ không thèm để ý đến tên gian thương Đào Bảo nữa. Nhưng nói thì nói vậy, thuốc cảm mạo của hệ thống lại thấy hiệu quả vô cùng nhanh, tựa hồ có tác dụng ngay lập tức. Điều này khiến Hàn Phủ cảm thấy được an ủi phần nào, vì vậy cảm giác khó chịu trong lòng cũng dần tiêu tan. Nhưng đối với 'Người nghèo' như nàng mà nói, thật sự là không chịu nổi bệnh. Nghĩ đi nghĩ lại, Hàn Phỉ đột nhiên nhớ đến một vấn đề vốn bị nàng lơ đi mà người kia vừa nhắc tới. Tài nghệ a.. Đây cũng chính là tương đương với Hội diễn Văn nghệ sao? Hàn Phỉ nhớ lại, thật sự khi đang học tiểu học có lần thầy giáo của nàng lôi nàng lên đài biểu diễn, sau đó không bao giờ còn cơ hội nữa, thầy giáo không chút khách khí nói, nàng tứ chi không phối hợp, ca hát thì lệch tông, không hề có tí tài năng nghệ thuật nào! Vậy với loại lễ mừng điển hình này, nàng không cần làm quá nhiều chứ nhỉ? Có bao nhiêu là tú nữ xinh đẹp tranh nhau khoe sắc, nếu nàng lên sân khấu, chắc chắn sẽ nhận lại sự cười nhạo của người khác, như vậy hà tất phải đi lội cái vũng nước đục này. Ngay thời điểm Hàn Phỉ còn đang nghĩ đối sách, hệ thống lành lạnh mở miệng: "E là kí chủ không thể thoải mái như vậy đâu." Hàn Phỉ ngáp một cái, nói: "Cái gì?" "Nhiệm vụ mới xuất hiện, keng~mở ra nội dung nhiệm vụ, tỏa sáng hào quang trong buổi đại lễ! Khen thưởng, hai trăm tinh tệ!" Toàn bộ lực chú ý của Hàn Phỉ cuối cùng bị cái kia khen thưởng kia hấp dẫn, hô hấp của nàng cũng trở nên gấp gáp, sau khi trải nghiệm việc mua thuốc cảm mạo quá đắt của hệ thống cùng với hiệu dụng kinh người, nàng đối với hàng hóa bên trong hệ thống nổi lên hứng thú vô vàn, nhưng cái này đều phải kiến lập trêи cơ sở tinh tệ a. "Hai trăm.. Ngươi đây là muốn hù dọa ta đúng không?" "Kí chủ, hai trăm tinh tệ nhiều nhưng không dễ lấy đâu! Kí chủ cần cố lên!" Hàn Phỉ ngẫm nghĩ trong nhiệm vụ hệ thống nói tới việc rực rỡ hào quang rốt cuộc là có ý gì, nghĩ đi nghĩ lại, cứ như vậy mà ngủ mất. Ngày thứ 2, bởi vì phải chuẩn bị cho lễ mừng, nên chương trình học bị dừng lại. Mỗi tú nữ muốn cân nhắc xem trong buổi lễ mình sẽ biểu diễn tiết mục gì, ngay cả Hàn Phỉ cũng bắt đầu cảm thấy đau đầu. Xuân Hồng đến chăm sóc, nhìn thấy tiểu thư nhà mình phải đang vắt óc suy nghĩ, nghi hoặc hỏi: "Tiểu thư đang suy nghĩ gì à?" Hàn Phỉ mất tập trung nói: "Xuân Hồng, tiểu thư nhà ngươi có tài năng gì a?" Xuân Hồng cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt Hàn Phỉ, một bộ muốn nói lại thôi, Hàn Phỉ vui mừng, nói: "Nói thẳng." "Ăn vừa nhanh vừa nhiều, nhưng hiện tại tiểu thư ăn quá ít, mặt cũng nhỏ đi một vòng!" Câu nói sau cùng còn mang theo một tia oán giận. Xác thực, từ lúc muốn bắt đầu giảm béo, Hàn Phỉ đã cố gắng khống chế lượng ăn của mình, thêm vào việc bị chương trình học hình thái lễ nghi, văn chương rèn luyện một trận, thể trọng giảm xuống mấy cân, nhưng tuyệt đối không kinh khủng như Xuân Hồng nói! Thế nhưng Xuân Hồng cũng gián tiếp nói cho Hàn Phỉ biết, nguyên thân này đến một cái gọi là tài năng cũng không có! Thế thì làm sao đạt đến trình độ tỏa sáng hào quang trong buổi lễ đây? Hàn Phỉ quyết định đi ra cửa, nhìn tiết mục các tú nữ khác chuẩn bị. Nói liền làm, Hàn Phỉ đứng dậy dẫn Xuân Hồng đi ra ngoài. Toàn bộ tú nữ được an bài ở bốn khu vực cư trú, A Mã Cung rất lớn, vì lẽ đó ở cũng không đến nỗi chen chúc, từng gian phòng của các tú nữ cũng cách nhau một khoảng, duy trì được một chút riêng tư. Một tú nữ ở gần chỗ của Hàn Phỉ so với đông đảo các tú nữ khác thì thái độ với nàng vẫn coi là thân thiện, là một tiểu thư con quan tam phẩm, họ Lý, tên Tương Quân, sắc đẹp dung mạo cũng không tệ. Hàn Phỉ gõ cửa, sau khi cửa mở ra đã nhìn thấy gương mặt kinh ngạc Lý Tương Quân. Hàn Phỉ lên tiếng, cười nói: "Tương Quân muội muội!" Lý Tương Quân bị một tiếng muội muội này của Hàn Phỉ làm cho giật mình, vội vàng nói: "Thì ra là Hàn, Hàn tỷ tỷ, có chuyện gì không?" Hàn Phỉ gọi nàng một tiếng muội muội này thực không oan a, Lý Tương Quân là tú nữ nhỏ tuổi nhất trong đông đảo các tú nữ, chỉ có 14 tuổi. Ờm, nói cho chính xác thì, thân thể này của Hàn Phỉ năm nay cũng 17 tuổi, ở thời đại này mà nói đã đến lúc lập gia đình, nếu lấy chồng sớm thì cũng đã làm nương, nghĩ đến đây Hàn Phỉ nhổ nước bọt chính mình không ngớt. Phải biết, thân thể không phát ɖu͙ƈ hoàn chỉnh mà tùy tiện mang thai sẽ rất hao tổn! Nhẹ thì sống ít đi mấy năm, nặng thì xác suất có hậu di chứng là rất lớn. Vì lẽ đó, đối với tiểu nữ hài chỉ có 14 tuổi Lý Tương Quân này, thái độ Hàn Phỉ liền có nhiều thân thiết. Hàn Phỉ cười híp mắt nói: "Tương Quân muội muội chắc là đang chuẩn bị tiết mục biểu diễn nhỉ? Là đang chuẩn bị tiết mục gì đây?" Lý Tương Quân hơi bất ngờ khi bị hỏi trực tiếp như vậy, nàng nhìn khuôn mặt lớn đang cười híp mắt kia, thật sự phải thừa nhận, nàng không có một chút sức kháng cự nào, cũng không thể làm theo cảnh cáo của mọi người phải tránh xa người con gái của Thừa Tướng này, thuận theo nói: "Luyện đàn." Nghe được đáp án, Hàn Phỉ kinh ngạc một hồi, tầm mắt rơi vào trêи ngón tay của nàng, mười ngón tay cũng đã chuyển hồng, nghĩ nàng đúng là đã bỏ không ít công sức, mới ngày thứ nhất đã muốn liều mạng như vậy sao? "Tương Quân muội muội cầm nghệ nhất định 10 phần cao siêu!" Người nào chăm chú, cần mẫn như vậy cũng đều đáng khen! Lý Tương Quân bị Hàn Phỉ thổi phồng đến mức có chút xấu hổ, nhưng thái độ cũng mềm mại rất nhiều, đem Hàn Phỉ mời vào trong phòng, mà trong này đang bày một chiếc Cổ Tranh. Thấy ánh mắt Hàn Phỉ rơi vào trêи Cổ Tranh, Lý Tương Quân ôn hòa nói: "Đây là ta cố ý từ trong nhà mang đến, đã theo bên ta nhiều năm rồi, ta cũng không có tài nghệ gì, chỉ có đàn này, nên phải bỏ công sức một chút." Hàn Phỉ quay đầu nói: "Muội muội có thể vì ta gảy một khúc không?" Lý Tương Quân do dự một chút, cuối cùng đồng ý, đi tới bên cạnh chiếc Cổ Tranh, mười ngón tay dài mảnh gảy đàn một hồi. Hàn Phỉ cũng ngồi xuống, lẳng lặng nhìn nàng. Lập tức, một khúc thanh phong du dương dưới ngón tay Lý Tương Quân chậm rãi vang lên. Hàn Phỉ nhắm mắt, chìm đắm trong tiếng nhạc du dương. Một khúc đàn kia không dám nói là tuyệt hay, nhưng khi đi kèm với một nữ nhân chân thành, xinh đẹp như thế, vô luận là nam nhân nào cũng đều sẽ lòng sinh ái mộ. Đàn xong, Hàn Phỉ đột nhiên nghiêm túc. Một Lý Tương Quân cũng lợi hại như vậy, các tú nữ khác lại đều là dạng không hiền lành gì, dù cho bình thường những nữ nhân này có bao nhiêu ấu trĩ, trong bóng tối xa lánh nàng, thế nhưng không thể phủ nhận, ở phương diện này, nàng không bằng các nàng. Nhiệm vụ lần này.. cũng không đơn giản. Thấy vẻ mặt Hàn Phỉ ưu tư, Lý Tương Quân lại gần, nói: "Là ta tài học sơ cạn, khiến Hàn tỷ tỷ chê cười." Hàn Phỉ sững sờ, liền biết nàng đang hiểu nhầm, liền vội vàng khoát tay nói: "Không, ngươi đàn rất hay, là ta không thể nào so sánh với ngươi được, trong buổi lễ mừng, Tương Quân muội muội nhất định sẽ kinh diễm mọi người!" Lý Tương Quân đến cùng cũng chỉ là một tiểu cô nương 14 tuổi, nghe thấy một câu khen như vậy, sắc mặt liền có chút ửng đỏ, nói: "Không so được với thư pháp của Hàn tỷ tỷ, là Tương Quân kém cỏi." Con mắt Hàn Phỉ đột nhiên lóe sáng. Thư pháp! Đúng! Nàng quên mất là thư pháp của nàng rất tốt! "Keng, nhắc nhở kí chủ một chút, trong buổi thi đấu tài nghệ đó nam thần cũng là sẽ tham gia! Kí chủ tốt nhất nên chú ý một chút!" Hàn Phỉ liền câm nín.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]