Thương cảm… Lâm Nghi chính là đau lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuấtlàm ông đau lòng không nguôi, nhưng ngoài miệng vẫn cứng “Ngươi thế nàolại đi… không phải muốn chọc giận lão tử sao, có phải hay không muốn gia pháp hầu hạ?”
Lạc Nguyệt cau mày khi nghe hai chữ“gia pháp”, khí lực yếu ớt nhưng tư thế sẵn sàng… “chạy”. Con bà nó, cái cổ đại quỷ quái, toàn sử dụng bạo lực, đến khi nghĩ về nhà mình còn cóthể bị hành hung. Lâm Nghi sửng sốt, bộ dáng kia mười phần nghịch ngợm,chưa từng toát trên người nhi nữ a? Cũng rất nhanh, ông chặn trước mặtnàng, một chiêu chế trụ mạch môn của nàng trong lòng bàn tay gầm lớn“Ngươi còn muốn dùng võ công lão tử dạy để chống đối lão tử, ngươi lágan ngày càng lớn. Người đâu, mang ra gia pháp…”.
Ôngcũng là gượng gạo dừng lại câu nói, có gì bất ổn??? Rất nhanh nhận ravấn đề, nàng một tia nội lực cũng không có, ông sửng sốt hô “Nguyệt nhi, con thế nào lại… đã xảy ra chuyện gì, mau mau nói rõ để phụ thân…”
Lạc Nguyệt thần trí mơ màng, đói lã ngã khuỵu xuống, nửa lời chưa kịp thốt, cứ như vậy hôn mê.
Lâm Nghi nhanh chóng bế nhi nữ đưa vào sương phòng, miệng hét hoảng “Mau truyền Lý thần y”.
Tiểu Liễu vội vàng đi đến dược phòng trong phủ mời thần y, vượt qua đámngười ngoài Nguyệt uyển canh gác dày đặc, cứ như vậy bỏ mặc chạy ầm ầmnhư đại dã thú tràn về đồng bằng.
Màn đêm buông xuống, Lạc Nguyệt dần tỉnh, cảm nhận nơi miệng vẫn còn ngòn ngọt, chấp chấpmiệng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-ga/3195315/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.