Trong sân tràn ngập không khí vui mừng, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười.
Văn thư nhậm chức của ca ca đã đến từ hôm qua, được thăng từ Hồng Lư Tự Thiếu Khanh lên Đại Lý Tự Thừa.
Mẫu thân đang chỉ huy người chất đồ đạc trong kho lên xe từng món một, còn phụ thân đã đi từ đường cáo với tổ tiên.
Chỉ có ta rảnh rỗi đứng một bên, ôm chiếc hộp gỗ nhỏ của mình, mong chờ đứng canh ở cửa.
Cái hộp không nặng, bên trong đựng những tờ giấy gói kẹo ta đã gom góp, con rối gỗ ca ca gọt cho ta lúc nhỏ, và tấm bùa bình an huynh ấy cầu cho ta vào Tết Nguyên Tiêu năm ngoái.
Ca ca nhìn thấy ta, bước chân khựng lại.
"Oản Oản, muội đứng đây làm gì?"
"Muội và hộp nhỏ cùng đi."
Ta đưa hộp lên cao hơn một chút.
Thần sắc huynh ấy hơi đanh lại, trao đổi ánh mắt với mẫu thân .
Mẫu thân quay mặt đi.
"Oản Oản, muội có muốn đi Kinh thành không?"
Ca ca nhìn vào mắt ta hỏi.
Ta gật đầu: "Các người đi đâu, ta đi đó."
Mẫu thân bước tới, lòng bàn tay dừng lại trên đỉnh đầu ta một lúc, ấm áp.
"Tĩnh Chi, hay là..."
"Nương."
Ca ca chặn lời bà, gọi một tiếng.
"Mẫu thân biết đó, Oản Oản muội ấy..."
Huynh ấy không nói hết, chỉ thở dài một hơi.
Phụ thân không biết đã đến từ lúc nào, tay đặt lên vai mẫu thân .
"Tĩnh Chi nếu có thể lấy được Công chúa, tiền đồ mới có chỗ dựa. Oản Oản... chung quy là không có phúc phận đó."
Mẫu thân dùng ống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-den-lam-muoi-muoi-cho-ngai-day/5076056/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.