Chương trước
Chương sau
“Ngươi về lại Hoàng phủ đi, ta nói với cữu mẫu rồi, cửu mẫu sẽ đối xử với ngươi tử tế” nghe vậy, Trúc Thanh lập tức quỳ xuống, “Nô tỳ đã làm sai chuyện gì ạ? Vương phi cứ việc đánh mắng, nhưng xin đừng đuổi nô tỳ đi mà”, nàng không làm sai chuyện gì, tại sao lại đuổi nàng đi.
Hàn Nguyệt Nguyệt nói, “Đứng lên đi, ngươi không làm sai gì hết, để Tô ma ma tiễn ngươi đi”, Hàn Nguyệt Nguyệt không quay đầu lại, đi thẳng. Trúc Thanh mặt đầy nước mắt, đứng dậy đi theo Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Chuẩn bị xong hết chưa?” Lục Tư Tư hỏi, Trương Tiểu Tinh gật đầu, “Tống Thanh để lẫn trong đồ cưới, không có vấn đề”. Lục Tư Tư vẫn rất lo lắng, đang yên đang lành, sao đột nhiên lại muốn chyển đi.
“Đừng lo lắng, chờ ngày mai, lúc Tống Thanh tới đón dâu, ngươi cứ đi với hắn, Mai Hoa Trang là nơi an toàn, chỉ là sau khi các ngươi thành thân, hãy nói với Tống Thanh, bán Thiên Hương Lâu đi”, hiện tại có người biết lai lịch của bọn họ, không thể để tiểu thư gặp nguy hiểm, mặc dù không nỡ, nhưng hết cách rồi, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, tiểu thư mềm lòng, nếu có người lấy Thiên Hương Lâu uy hiếp, tiểu thư nhất định sẽ quản.
“Ta biết rồi, giờ mà Như Song vẫn chưa trở lại, có phải trên đường gặp nguy hiểm rồi không?” theo tính toán, đáng lẽ phải đến kinh thành từ ngày hôm qua, nhưng đến giờ vẫn không thấy bóng dáng, nếu thật có người theo dõi bọn họ, sợ là Như Song gặp nguy hiểm rồi.
“Cứ bình tĩnh, chờ thêm chút nữa, có lẽ hôm nay đến cũng nên, nhất định phải để Như Họa và Như Tuyết đi theo bên cạnh ngươi, trên đường nếu gặp nguy hiểm, chạy trốn quan trọng hơn, ta làm xong việc sẽ chờ các người ở dưới Tuyết Sơn” nàng cũng không biết là chuyện gì, đột nhiên tiểu thư muốn bán Thiên Hương Lâu, đưa hết bọn họ vào Dược Cốc.
Lục Tư Tư gật đầu, “Ta biết rồi”, nàng rời đi, còn Tống Thanh, ai
~“Tiểu thư ~” Trương Tiểu Tinh buồn bã nói.
“Đừng nói gì hết, bây giờ ngươi phải đi ngay lập tức, nhanh lên một chút, chớ để bị phát hiện” nếu nàng đoán không sai, bên người nàng có nhân vật rất nguy hiểm.
“Vậy nô tỳ lập tức mang hai tiểu vương gia đi, tránh bọn họ ra tay với hai tiểu vương gia” Trương Tiểu Tinh đề nghị, mang hai tiểu vương gia đi, tiểu thư không có gì bó buộc, nếu gặp nguy hiểm, cũng chạy nhanh hơn.
Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, “Không được, nếu mang theo Đoàn Đoàn và Viên Viên, nhất định sẽ bị phát hiện.”
Đầu tháng bảy Lục Tư Tư xuất giá, Tống Thanh từ Tứ Phương Thành tới đón dâu, từ kinh thành đến Tứ Phương Thành mất khoảng 1 tháng, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ: mình không thể đi đưa dâu rồi, hi vọng mấy nha đầu này đều ổn cả.
“Vương phi, tiểu vương gia sốt cao, bà vú dỗ thế nào cũng không chịu uống thuốc”, Sắc Âm nói.
Hàn Nguyệt Nguyệt vội tới phòng Đoàn Đoàn và Viên Viên, trên hành lang, đã nghe thấy tiếng khóc, “Các ngươi chăm sóc thế nào mà tiểu vương gia ngã bệnh cũng không biết?”, Hàn Nguyệt Nguyệt tới bên bà vú, ẵm lấy Viên Viên, nhìn thuốc trên bàn, liền bốc hỏa, đây là thuốc lần trước còn dư.
“Vương phi tha mạng, vừa rồi còn khỏe mạnh, bỗng nhiên sốt cao”, chưa tới một canh giờ, nên bọn họ chưa đi mời thái y.
“Vương phi, trước tiên mời Công Tôn thái y tới khám cho hai tiểu vương gia đã, có gì nói sau ạ”, Sắc Âm nói.
“Được, ngươi mau đi đi, càng nhanh càng tốt”, Sắc Âm gật đầu một cái, chạy đi. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy hai bà vú quỳ trên mặt đất, cũng không biết phải trách mắng làm sao, rõ ràng là có người cố ý mà thôi.
“Đứng lên đi, đi mời Tô ma ma tới đây”, hai bà vú nghe lệnh, lui ra ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt dỗ dành Viên Viên, thấy Viên Viên khóc đỏ bừng cả mặt, lòng rất đau, lại nhìn xem Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn cũng khóc đến thở không ra hơi.
Hàn Nguyệt Nguyệt để Đoàn Đoàn lên giường, lấy một viên thuốc bẻ làm hai, cho vào ly nước, thuốc liền tan ra.
“Được rồi, Viên Viên, uống thuốc nào, uống xong sẽ khỏe ngay thôi, không khóc nha”, thấy hai nhi tử khóc đến như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt đau lòng, lại thấy rất uất ức, lúc này cũng không có người để dựa vào.
Nghĩ, Mạnh Dịch Vân đã hơn hai tháng không có tin tức rồi, nàng rất lo lắng, không biết chuyện quan trọng gì mà ném ba mẫu tử nàng ở nơi này.
“Vương phi, Phúc công công tới” sau khi Trúc Thanh đi, Hàn Nguyệt Nguyệt cho Kim Thu hầu bên cạnh, nghe vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, “Được rồi, ta tới liền”.
“Sao khóc dữ vậy, có phải bị bệnh không?” Hàn Nguyệt Nguyệt còn chưa kịp ra, Phúc công công đã vào tới, Hàn Nguyệt Nguyệt vội đứng dậy, nói “Chúng khó chịu trong người, chẳng hay công công tới có việc gì không? Xin mời ngồi” Phúc công công là tâm phúc của Mạnh Dịch Hiên, Hàn Nguyệt Nguyệt rất khiêm nhường.
“Hoàng thượng nghe nói hai tiểu vương gia sốt cao, cho nên bảo lão nô đến đón hai tiểu vương gia vào cung, trong cung có thái y, sẽ chăm sóc tốt hơn” mới đó Mạnh Dịch Hiên đã biết, Hàn Nguyệt Nguyệt thầm cười lạnh, tin tức truyền đi nhanh quá.
“Này ~ chỉ là sốt một chút mà thôi, không có gì đáng ngại, mang vào cung sợ là không ổn”, Hàn Nguyệt Nguyệt tỏ vẻ khó xử, ai biết Mạnh Dịch Hiên có ý gì chứ.
“Đây là hoàng thượng lo nghĩ cho hai tiểu vương gia, vương phi đừng từ chối nữa, mau kêu người thu dọn đồ đạc đi thôi” Phúc công công nói.
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy tránh không khỏi, lập tức tươi cười nói, “Vậy phiền công công chờ một lát, ta lấy một vài thứ” đứa nhỏ không thể xa mẫu thân, nàng đi theo, Mạnh Dịch Hiên chẳng có lý do gì để không cho.
Hàn Nguyệt bị đưa đến một căn phòng, cách chính cung rất xa. Phúc công công dẫn nàng đến đây, để lại mấy cung nữ hầu hạ, liền đi mất. Nàng biết Mạnh Dịch Hiên nói đón hai tiểu vương gia vào cung chữa bệnh là lấy cớ, Mạnh Dịch Hiên biết nàng là người Dược Cốc, bệnh của hai đứa nhỏ thì sao làm khó được nàng. Mạnh Dịch Hiên là cố tình làm cho Đoàn Đoàn và Viên Viên ngã bệnh, để có cớ đem nàng vào cung.
Một nha hoàn cũng không mang theo, Hàn Nguyệt Nguyệt đành tự mình chăm sóc, những cung nữ này không tin được, thật may là bình thường nàng vẫn kiên trì cho hai đứa nhỏ bú sữa, nhưng Đoàn Đoàn và Viên Viên đã một tuổi rồi, khẳng định là bú sữa không đủ no, xem ra phải uống nước cơm thay thế rồi.
Đoàn Đoàn và Viên Viên đã uống thuốc, hiện tại đang ngủ, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi một bên quạt cho chúng. Đến tối, Mạnh Dịch Hiên không xuất hiện, hoàng hậu cũng không thấy. Nàng hoàn toàn giống như bị giam lỏng, cắt đứt liên lạc với bên ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt thầm cười lạnh, nếu nàng muốn đi, tường rào này có thể cản được sao?
“Ngươi ở đó làm gì?” Hàn Nguyệt Nguyệt ra khỏi phòng, thấy một cung nữ rụt rè núp sau cây cột, gọi vào. Nghe vậy, cung nữ kia lập tức sợ hãi ngã quỵ xuống đất.
“Vương phi tha mạng, nô tỳ không định làm gì cả, vương phi tha mạng”, thấy cung nữ kia nhát gan như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt nhíu mày, “Đứng lên đi, trời tối rồi, còn không mau vào đốt đèn”.
Nghe vậy, cung nữ kia đứng dậy, thắp đèn lên, trong phòng sáng hơn rất nhiều, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi trên giường nhìn cung nữ kia: nàng rất đáng sợ sao? Sao cung nữ này lại phát run toàn thân như vậy.
“Chỉ có một mình ngươi? Những người khác đâu, bổn vương phi đói bụng”, không ăn gì cả ngày rồi, đói muốn chết, chuyện lớn gì thì cũng phải ăn no rồi mới tính tiếp.
“Bẩm vương phi, còn có Châu Nhi và Tống ma ma, bọn họ đang bận, nô tỳ sẽ dọn cơm lên”, thấy cung nữ kia đi, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, “Nấu thêm hai chén nước cơm mang tới đây”
“Vâng, nô tỳ làm ngay ạ”, nhìn cung nữ lui ra ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, tính tình thế này mà sao vẫn tồn tại trong cung được chứ.
Chỉ chốc lát sau, có một cung nữ khác mang một hộp thức ăn tới, Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ: đây chắc là Châu Nhi.
“Ngươi ra ngoài đi, có việc ta sẽ gọi”, Châu Nhi để hộp thức ăn lên bàn, “Vâng, vương phi”, lui ra ngoài. Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới mở hộp ra, thức ăn bên trong vẫn còn nóng, trông cũng không tệ, chỉ là không có nước cơm, có cháo loãng.
Lúc ở vương phủ, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng thử cho Đoàn Đoàn và Viên Viên ăn cơm nhão, nhưng hai đứa không chịu ăn, không biết có chịu ăn chén cháo này không.
Hàn Nguyệt Nguyệt ẵm Đoàn Đoàn dụ thật lâu, mới ăn được nửa chén, lại cho Viên Viên ăn nửa chén còn lại, cháo có thể no lâu hơn sữa, nửa đêm bú thêm nữa là có thể chống đỡ được đến mai. Bữa sau phải kêu đem thêm một chén mới được.
Cho hai nhi tử ăn xong, Hàn Nguyệt Nguyệt mới ăn phần của mình, mùi vị cũng không tệ lắm.
Ăn xong, Hàn Nguyệt Nguyệt gọi Châu Nhi vào dọn, cung nữ nhát gan lúc nãy bưng chậu nước nóng vào, Hàn Nguyệt Nguyệt rửa mặt, rồi lên giường nằm với nhi tử.
Véo véo khuôn mặt nhỏ nhỏ của Đoàn Đoàn và Viên Viên: khổ cực sinh ra hai đứa, khuôn mặt này, lỗ mũi này, cái trán... Chỗ nào cũng thấy giống Mạnh Dịch Vân, có chỗ nào giống mình đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.