“Thật ạ? Tạ ơn vương phi” mấy nha hoàn vừa cười vừa nói, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Trương Tiểu Tinh trong gương, vỗ vỗ bả vai, “Nữ nhân thì nên sửa soạn cho ra dáng, đừng nên suốt ngày đều đánh đánh giết giết”. “Tiểu thư, nô tỳ.....” Hàn Nguyệt Nguyệt cắt ngang lời Trương Tiểu Tinh, “Đừng tụ tập ở đây nữa, đi làm việc đi”, mấy nha hoàn vâng một tiếng, đi ra ngoài. “Vương phi, trời nóng nực, nô tỳ vừa mới nấu xong chè đậu xanh, vương phi có muốn ăn liền không ạ?”, Ngân Nguyệt hỏi. Hàn Nguyệt Nguyệt nói, “Mang lên đi, Sắc Âm, Trúc Thanh, hai ngươi giúp Ngân Nguyệt bưng, mỗi người một chén”. “Tạ ơn vương phi”, Trúc Thanh kéo Ngân Nguyệt đi, Sắc Âm theo sau. “Vương phi, nô tỳ đi xem thử tiểu vương gia đã ngủ dậy chưa ạ”, Hàn Nguyệt Nguyệt khoát tay, “Đi đi”. Trong phòng chỉ còn lại Trương Tiểu Tinh và Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt sờ sờ cây trâm kia, “Tư Tư sắp thành thân rồi, ngươi thay ta mang ít thứ đến cho Tu Tư”. Hàn Nguyệt Nguyệt lấy ra một cái hộp, bên trong đều là đồ trang sức, “Tiểu thư, nhiều quá, người giữ lại bớt đi”, Trương Tiểu Tinh nói, Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, “Chỉ là chút đồ trang sức, dù sao ta cũng dùng không hết, hai ngươi trước giờ thân thiết, ở lại chơi với Tư Tư mấy ngày đi”. “Tiểu thư, vậy người thì sao?”, hiện tại vương gia không có ở đây, rất nguy hiểm. “Đừng lo, ta đã sắp xếp xong xuôi, ngươi cứ thoải mái đi đi”, ở lại đây cũng vô ích, Hàn Nguyệt Nguyệt nhét cái hộp vào tay Trương Tiểu Tinh. “A? Tiểu Tinh tỷ đâu rồi ạ?” Trúc Thanh bưng chè vào chỉ thấy một mình Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi bên cửa sổ, khó hiểu hỏi. Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu, “Tiểu Tinh có việc phải ra ngoài, các ngươi cứ ăn trước đi”. “Tiểu Tinh sao ngươi lại tới đây?” Lục Tư Tư thấy Trương Tiểu Tinh vào cửa, kinh ngạc hỏi. Trương Tiểu Tinh đưa hộp trang sức cho Lục Tư Tư, “Đây là đồ cưới tiểu thư cho ngươi, bảo ta mang tới”. Lục Tư Tư cười cười, nhìn cái hộp, “Tiểu thư có khỏe không?”, xảy ra chuyện như vậy, vương gia lại không có ở đây, nàng lo muốn chết, nhưng lại không đi thăm được. “Mấy ngày trước không tốt chút nào, nhưng giờ nghĩ thông rồi, đã bình thường lại”, chỉ là không biết vì sao lại tặng trâm cho nàng. Lục Tư Tư kéo tay Trương Tiểu Tinh, “Đi, đến phòng ta, xem thử tiểu thư cho ta cái gì”. Lục Tư Tư gọi người người trông cửa hàng, hai người đi tới phòng Lục Tư Tư. “Sao nhiều vậy?” Lục Tư Tư nhìn những thứ trong hộp, hai người khó hiểu nhìn nhau. Lục Tư Tư lấy từng thứ ra xem, bỗng nhiên hai người trợn to mắt, “Rốt cuộc là sao?”, đây chính là lệnh bài của Thiên Hương Lâu, có nó đồng nghĩa với việc có được toàn bộ Thiên Hương Lâu, những đồ trang sức kia thì còn dễ hiểu, nhưng lệnh bài này thì sao? “Chờ chút”, Trương Tiểu Tinh lấy cây trâm Hàn Nguyệt Nguyệt tặng ra, “Đây là tiểu thư tặng ta hôm nay”, Lục Tư Tư cầm lấy, quan sát, kéo ra thử, quả nhiên là rỗng bên trong. Có một tờ giấy, Lục Tư Tư xem xong, đưa cho Trương Tiểu Tinh, hai người nhìn nhau, không biết làm sao mới được. “Vương phi, trưởng công chúa đến thăm An quận chúa ạ.” Sắc Âm nói, trưởng công chúa tới vương phủ, không thông báo chủ nhân một tiếng, đã trực tiếp dẫn người tới viện của Tô An rồi. “Biết rồi, ta tới liền đây”, Hàn Nguyệt Nguyệt dẫn theo Trúc Thanh và Sắc Âm tới viện của Tô An, vừa vào tới, đã nghe thấy tiếng của trưởng công chúa, giọng điệu này thật giống như mẫu thân hết mực thương con, không biết việc Tô An trúng độc có liên quan gì với bà không. “Cô cô tới sao không thông báo một tiếng để tức phụ nghênh đón ạ”, Hàn Nguyệt Nguyệt vào phòng. Trưởng công chúa khó chịu ra mặt, “Ta tới thăm An An, không phiền vương phi phải lo.” Thăm Tô An? Đây là nhà ai à? Tới cũng không thèm nói một tiếng, Hàn Nguyệt Nguyệt không quan tâm, tiếp tục nói, “Sao cô cô lại nói vậy, cô cô đến, tức phụ phải nghênh đón mới phải, nếu không là thất lễ rồi”. Nghe vậy, trưởng công chúa cũng không thèm đáp lại, quay đầu, tiếp tục nói chuyện với Tô An. Tô An tựa vào đầu giường, sắc mặt đã tốt hơn mấy hôm trước nhiều, Hàn Nguyệt Nguyệt rất bội phục, rõ ràng không có việc gì, cố tình làm ra vẻ bệnh tật, cho ai xem chứ. Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không nói nữa, ngồi xuống ghế. “Bệnh lâu như vậy, có mời thái y đến khám chưa?” thấy sắc mặt Tô An tái nhợt, trưởng công chúa lo lắng hỏi, “Quận chúa bị tâm bệnh, Công Tôn thái y cứ ba ngày thì có đến hai bữa chạy qua khám, thuốc đã uống rất nhiều nhưng vẫn không khỏe lên được, sợ là do môi trường xung quanh không tốt”, Hàn Nguyệt lập tức nói. Tô An nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt một cái, cúi đầu, trưởng công chúa liếc Hàn Nguyệt Nguyệt, nói “Viện này đúng là hơi ngột ngạt, đổi lớn một chút sẽ tốt hơn, An An à, chớ suy nghĩ nhiều, lo dưỡng bệnh cho tốt là được” Hàn Nguyệt Nguyệt không nói gì. Ở vương phủ, viện lớn nhất là Trúc Viên, tiếp đến là viện của Mạnh Dịch Vân, đổi cho Tô An viện lớn hơn, vậy không phải là đến Trúc Viên hoặc chỗ của Mạnh Dịch Vân sao? Đến lúc nào rồi, mà trưởng công chúa vẫn còn ý định này. “Không cần, ở đây là tốt lắm rồi”, Tô An nói, nàng không muốn ở đây nữa, mất mạng lúc nào không hay, cho dù nàng có thích Mạnh Dịch Vân thế nào đi nữa, thì cũng không quan trọng bằng tánh mạng của mình. Tiễn trưởng công chúa về xong, nha hoàn của Tô An ngăn Hàn Nguyệt Nguyệt lại, “Vương phi, quận chúa mời người tới”. Sắc Âm nói, “Thấy vương phi cũng không hành lễ, sao lại không có quy củ như vậy”, dám cản đường chủ nhân, gan lớn quá rồi. “Nô tỳ biết sai, lần sau không dám nữa”, nha hoàn kia quỳ xuống, Hàn Nguyệt Nguyệt cau mày, “Đứng lên đi, quận chúa có chuyện gì?”. Nha hoàn kia lắc đầu, “Nô tỳ không biết”, nàng chỉ phụ trách truyền lời thôi, làm sao biết được chủ tử nghĩ gì. “Các ngươi cũng lui ra đi”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, mấy nha hoàn lui ra. Hàn Nguyệt Nguyệt tới bên giường Tô An, bắt mạch cho nàng ta. “Đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn thôi”. Tô An nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, lúc nào cũng lo sợ mất mạng, làm sao ngủ yên được, “Ngươi để ta đi được không?”, cứ tiếp tục như vậy, sẽ chết mất. Hàn Nguyệt Nguyệt thả tay Tô An ra, “Đi đâu? Ngươi bây giờ là quận chúa, nếu ngươi đi mất, trưởng công chúa tha ta được sao? Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy.” Tô An nắm tay Hàn Nguyệt Nguyệt khẩn cầu, “Van cầu ngươi, để ta đi đi, đi đâu cũng được, nếu tiếp tục ở lại đây, ta sẽ mất mạng mất, mà nếu ta chết rồi, trưởng công chúa cũng không bỏ qua cho ngươi đâu.” Hàn Nguyệt Nguyệt gỡ tay Tô An ra, “Ngươi uy hiếp ta?”, nếu không do ngươi, con ta sẽ mất sao? Tô An bị Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn, cúi đầu, nước mắt rơi không ngừng. “Thật xin lỗi, ta không phải cố ý”, rõ ràng người nọ nói là thuốc này không nguy hiểm tánh mạng, tại sao, tại sao nàng lại suýt chút mất mạng, còn hại Hàn Nguyệt Nguyệt sảy thai, nàng là tội nhân, không nên bị quyền lực làm mờ mất. Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Tô An, không nói gì, cố nén lửa giận trong lòng. “Chỉ cần ngươi đưa ta đến nơi an toàn, ta sẽ nói cho ngươi biết người đó là ai”. “Không cần, ngươi không nói ta cũng tự biết, tự lo ình đi”. Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đi, Tô An cắn môi, tay nắm chặt chăn, khóc không ngừng. Tại sao, tại sao ông trời lại bất công với nàng như vậy, nhiều lần cứu sống nàng có phải là để hành hạ nàng thêm, nàng còn chưa thành thân đã bị cướp đi quyền làm mẹ. Nếu như trách nàng tham lam, vậy sao không cho nàng rời khỏi chỗ này đi, nàng muốn về nhà, muốn sống với ca ca, hai người nương tựa lẫn nhau, cuộc sống không giàu có gì, nhưng rất vui vẻ. Chỉ tiếc, tất cả không trở về như lúc đầu được nữa rồi, không thể nào, ca ca chết rồi, trên đời này không còn ai đối xử tốt với nàng nữa. Không được, nhất định phải tìm cách bỏ trốn thôi, không thể để người lợi dụng nữa, Tô An quyết định, không thể nổi giận, chỉ cần còn sống, một ngày nào đó sẽ trốn được. “Quận chúa, ăn chút đi ạ”, nha hoàn bưng thức ăn lên, nhìn Tô An. Mấy ngày nay, quận chúa không chịu ăn gì hết, tiếp tục như vậy sao được. Tô An ngẩng đầu lên, “Ngươi ra ngoài đi, để đồ ăn lại đó, chút nữa ta tự ăn”. Nghe vậy, nha hoàn kia vui vẻ đi ra ngoài. Tô An đứng dậy, từ từ đến cạnh bàn, ngồi xuống, cầm chén cơm lên, và từng miếng lớn vào miệng, nước mắt không ngừng rơi, không ngừng tự nhủ: không được, nhất định phải khỏe lại, nhất dịnh phải trốn đi. Từ sau khi Tô Tống chết, nàng được trưởng công chúa nhận làm nghĩa nữ, mỗi ngày ăn ngon mặc đẹp, nàng cảm kích trưởng công chúa từ đáy lòng. Ai ngờ, sao mình ngu quá, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, thì ra mình chỉ là con cờ cho người ta lợi dụng thôi, tình mẫu tử gì, đều là xảo trá hết. “Vương phi, tối rồi, về thôi” Trúc Thanh nói. Vương phi cứ nhìn cây mai khô héo mà ngẩn người hơn một canh giờ rồi, chẳng hề nói một câu, làm nàng rất lo lắng. “Ngươi theo ta ba được ba năm rồi chứ?” Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, Trúc Thanh gật đầu “Được ba năm rồi ạ”. “Ta đối đãi với các ngươi tốt không?” Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Trúc Thanh khó hiểu, “Tất nhiên là tốt ạ”, không có tính khí tiểu thư, không đánh mắng người vô cớ, quan tâm hạ nhân, có được chủ tử như vậy chính là phúc của các nàng. Hàn Nguyệt Nguyệt gượng cười, “Trong nhà ngươi còn những ai?” “Bẩm vương phi, nô tỳ được bán vào Hoàng phủ từ nhỏ, nhiều năm qua, chẳng biết tung tích người thân nữa rồi” thất lạc phụ mẫu, bị bán qua tay nhiều người, giờ chẳng còn biết người thân ở đâu nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]