Chương trước
Chương sau
Hàn Nguyệt Nguyệt mấy ngày nay tâm tình đặc biệt tốt, mỗi ngày đều vui vẻ. Hiện tại sắp đến tháng Chín, từ Kinh Thành đến Dược cốc chỉ cần nửa tháng, trở về Dược cốc một chuyến, đợi hết năm trở lại. Mạnh Dịch vân mấy ngày nay đang bận giao phó công chuyện, xong việc là có thể lên đường đi Dược cốc.
Không biết bà vú thế nào? Còn có sư phụ, sư tỷ cùng sư huynh không biết đã có gia đình chưa, Vân thúc lớn tuổi còn phải lo toan nhiều chuyện trong cốc, sư phụ cũng không biết có mời thêm người giúp một tay không. Nghĩ đến trở về, tâm tình của Hàn Nguyệt Nguyệt cực kỳ kích động, nếu như không phải là Mạnh Dịch vân ràng buộc nàng, sợ rằng mình đã sớm bay trở về rồi.
“Trở về?”
Thấy Mạnh Dịch vân trở lại, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức tới giúp hắn cởi áo khoác.
Mạnh Dịch vân “Ừ” một tiếng, mặc cho Hàn Nguyệt Nguyệt động tay.
“Còn phải đợi mấy ngày”
Nàng đã muốn đợi không kịp, kể từ khi biết được về Dược cốc, nàng mỗi tối hưng phấn ngủ không yên, hận không được lập tức trở về, thế nhưng người này lại không cho nàng thời gian xác định, luôn nói là qua hai ngày, nhưng hai ngày rồi lại hai ngày, cả Hiểu Tinh từ Tứ phương thành cũng đã kêu tới đây.
Mạnh Dịch Vân vuốt vuốt gương mặt đang nhăn nhó của Hàn Nguyệt “Không lâu nữa, ngày mốt khởi hành”
Chuyến đi sợ là hai ba tháng không về được, hắn phải đem mọi chuyện an bài xong.
Hàn Nguyệt tháng lập tức mỉm cười “Thật? Thật tốt quá, ta sẽ đi gọi Như Ngọc thu dọn đồ đạc”
Mặc dù nói là trở về Dược cốc, nhưng ở trong tâm Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ chuyến đi này giống như đi hưởng trăng mật, chẳng qua là nhiều hơn mấy người, nàng đem Hiểu Tinh mang theo trên người, không thể để cho những người đó lợi dụng cơ hội để ám hại.
Mạnh Dịch vân thấy dáng vẻ kích động của Hàn Nguyệt Nguyệt, có chút cam chịu lôi kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt “Gấp cái gì, ăn cơm trước, sau đó hẵng làm”
Hắn coi như bận rộn đi nữa, cũng sẽ trở về cùng nàng ăn cơm, thế nhưng nữ nhân giống như không có để tâm.
Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người “Vui quá nên quên mất, chàng ăn trước, thiếp không đói bụng, mới vừa ăn một bàn điểm tâm”
Mặc dù không thích ăn vương phủ điểm tâm, nhưng mà đồ ăn để đó, nàng lại không có chuyện để làm, miệng lại tham, nên nàng đã đem hai bàn điểm tâm ăn sạch.
“Không được, không đói bụng cũng phải ăn, chỉ ăn những thứ đó sao được” Mạnh Dịch Vân kéo Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi vào băng ghế, gắp thức ăn vào trong chén nàng. Hàn Nguyệt Nguyệt cau mày, nhìn bụng mình, nàng thật không đói bụng, kêu nàng làm sao ăn, người này thiệt là, nhưng ánh mắt của Mạnh Dịch Vân cứ nhìn chằm chằm vào mình, Hàn Nguyệt Nguyệt không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là cầm đũa lên, một chút lại một chút đưa đồ ăn vào miệng.
Lần này xuất hành, nhất định là có rất nhiều người nhìn chằm chằm để tìm cơ hội xuống tay, Mạnh Dịch vân không dám sơ sài, đem một nửa người để lại cho Tần Minh, còn lại ám vệ toàn bộ mang theo trên người để ngừa thích khách.
Hàn Nguyệt Nguyệt lần này trở về Dược cốc cũng chỉ mang theo Hiểu Tinh và Như Ngọc. Như Họa và Như Tuyết ở lại Hương lâu hỗ trợ Lục Tư Tư, dù sao Tư Tư chỉ biết khinh công, nếu có gì nguy hiểm, có hai người biết võ công bên người, tánh mạng cũng được bảo toàn hơn.
“Vương phi, Hàn tiểu thư tới chơi”
Hàn Thanh Tư? Hàn Nguyệt Nguyệt trong khoảng thời gian vì bận việc nên quên mất mẹ con họ, không biết hiện tại tìm mình có việc gì? Nhất định không phải chuyện tốt.
“Mời vào” Thật muốn xem nàng sẽ đưa ra thủ đoạn gì.
Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào giường, Hàn Thanh tư được nha hoàn tới tận cửa, mắt liếc vào trong nhà, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt nhắm mắt, mình cũng không dám mở miệng, nếu là ở Tướng phủ thì đã khác, nhưng là bây giờ đang ở vương phủ, nàng không dám càn rỡ. Nha hoàn kia mang người tới cũng xoay người lui ra ngoài. Như Ngọc đứng dậy đi tới bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng nói “Vương phi, nhị tiểu thư đến”.
Hàn Nguyệt Nguyệt từ từ mở mắt, thấy Hàn Thanh Tư đứng ở cửa, lập tức mở miệng nói
“Tại sao có thể để nhị tiểu thư đứng ngoài cửa, mau mời vào, Như Ngọc mau mau dâng trà”
Cố ý đối với Như Ngọc oán giận đến. Thải âm đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt dậy, ánh mắt không chớp nhìn Hàn Thanh Tư, sự tình về nhị tiểu thư nàng cũng sớm có nghe thấy, lần trước cùng Hàn phu nhân, giọng điệu không tốt lắm, lần này lại không biết có ý định gì.
“Muội muội nhanh ngồi, chớ đứng. Tỷ dựa vào liền ngủ mất, ngươi đến mà những nha hoàn này cũng không biết gọi tỷ một tiếng” Hàn Nguyệt Nguyệt cười nói.
“Tham kiến vương phi” Nàng không phải là không hiểu lễ nghĩa. Chỉ là hướng Hàn Nguyệt Nguyệt hành lễ, trong lòng nàng có chút không phục. Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới đỡ Hàn Thanh tư dậy “Muội muội đa lễ, nhanh ngồi xuống” Nàng là nữ nhi Tướng phủ , không thể để cho người ta bắt được nhược điểm.
“Muội muội lần này đến không biết có chuyện gì?”
Vô sự bất không đăng điện tam bảo, Hàn Nguyệt Nguyệt cười nói. Như Ngọc cho người dâng trà. Thấy Hàn Thanh tư có chút nhăn nhó, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng làm như không thấy.
“Nghe nói tỷ tỷ phải xa nhà, muội muội đặc biệt để đưa tiễn” Hàn Thanh tư nói.
Nàng nghe được tin tức nói Vân vương muốn dẫn Hàn Nguyệt Nguyệt du ngoạn. Cho nên mới tới do thám thật hư, Hàn Nguyệt Nguyệt hiện có thai hơn hai tháng, ra cửa không phải rất nguy hiểm sao?
Hàn Nguyệt tháng cười nói “Muội muội tin tức thật đúng là linh thông. Đúng vậy, tỷ ở trong phủ buồn bực nên mới nói Vương Gia dẫn tỷ đi ra ngoài xem một chút rồi trở về, muội muội cho là không được?”
Lần này đi Dược cốc, trừ Mạnh Dịch Vân cùng các người thân cận nhất biết, những người khác cũng giấu giếm, nếu nhiều người biết nàng là đệ tử Y Phẩm Đường chỉ sợ ngày sau không còn thanh tỉnh.
“Muội cũng vậy chỉ là nghe người bên ngoài nói như vậy, cho nên mới xem tỷ tỷ. tỷ tỷ hiện đang có mang, đi xa không sợ gặp nguy hiểm?” Hàn Thanh Tư hỏi.
“Làm phiền muội muội lo lắng, thái y nói thai nhi rất khỏe mạnh, dù sao cũng không vội vã lên đường, từ từ đi thôi, có thể có nguy hiểm gì, lại có thái y đi theo”
Cũng là bởi vì nàng mang thai là giả, Mạnh Dịch Vân mới cho phép nàng trở về, nếu là thật chỉ sợ cửa chính đều không cho ra, cái nam nhân bá đạo.
“Tỷ tỷ thật có phúc khí, Vương Gia đối với ngài tốt như vậy”
Nghe lời Hàn Thanh tư nói, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ cười. Hai người đứt quãng hàn huyên mấy câu, thấy Hàn Thanh tư không có ý tứ rời đi, Hàn Nguyệt Nguyệt trong long nghĩ không biết nàng đang tính toán gì. Đến thời gian cơm tối, Hàn Nguyệt Nguyệt định nhắc nhở nàng nói thời gian không còn sớm để đuổi người. Tuy nhiên Thanh Tư thật có ý lưu lại ăn cơm tối.
Mạnh Dịch vân trở lại, thấy trong nhà có cô gái xa lạ, nhíu mày một cái, đi tới bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt. Thấy Hàn Thanh Tư vẫn nhìn Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt trong tâm cực kỳ không thoải mái “Vương Gia trở lại. Đây là muội muội của thiếp, Hàn Thanh Tư”
Hàn Thanh tư nghe được Hàn Nguyệt Nguyệt giới thiệu, lập tức đứng dậy.
“ Tham kiến Vương Gia”
Mạnh Dịch vân đối với người của Tướng phủ cũng không quá quan tâm “Nhị tiểu thư xin đứng lên”.
Hàn Thanh Tư yên vị, ánh mắt nhìn Mạnh Dịch vân không rời, như vậy quang minh chánh đại nhìn trượng phu của người ta, Hàn Thanh tư lá gan thật đúng là lớn.
“Vương Gia bận rộn một ngày, có đói bụng không? Ngân Nguyệt, mau mang bữa tối lên” Đối với Mạnh Dịch vân cười nói, hoàn toàn là một bộ dáng thê tử tốt. Mạnh Dịch Vân nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt một cái “Không cần, ngươi cứ tiếp khách, ta đi thư phòng”
Hàn Thanh Tư như vậy trắng trợn nhìn mình, Mạnh Dịch Vân cũng cảm thấy không thoải mái.
“Cũng tốt, đừng làm muộn quá”
Mạnh Dịch vân không nói gì, đi ra ngoài. Hàn Thanh tư thấy Mạnh Dịch Vân đối với Hàn Nguyệt Nguyệt dịu dàng, trong lòng cực kỳ ghen tỵ.
“Vương Gia tính tình lạnh lẽo, muội muội đừng sợ”
Thấy Hàn Thanh Tư vẫn nhìn theo bóng dáng của Mạnh Dịch vân. Hàn Nguyệt Nguyệt mở miệng nói, Thải Âm thấy Hàn Thanh Tư không thức thời, hung hăng nhìn chằm chằm Hàn Thanh Tư.
Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Hàn Thanh Tư lắc đầu, nếu như ban đầu gả cho Mạnh Dịch vân là mình, vậy hắn có thể hay không cũng sẽ đối đãi với mình như vậy. Hàn Thanh Tư trong lòng cảm thấy uất ức. Luận về tướng mạo, Hàn Nguyệt Nguyệt không bằng nàng, luận tài hoa, nàng xứng danh tài nữ. Chỉ có nàng mới có thể xứng với hắn, nhưng tại sao hắn liền nhìn cũng không nhìn mình lấy một cái.
Hàn Nguyệt Nguyệt để cho người mang thức ăn lên, chiêu đãi Hàn Thanh Tư ăn cơm. Trời đã tối đen, nhưng Hàn Thanh tư vẫn không có ý tứ muốn trở về. Hàn Nguyệt Nguyệt trong tâm cười lạnh, chẳng lẽ nàng vẫn còn chờ Mạnh Dịch vân trở lại?
“Sắc trời đã tối, muội muội không đi trở về sợ là không ổn?” Hàn Nguyệt Nguyệt nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.