"Ai phái ngươi tới?" Thấy một nha hoàn lén lút đi vào, muốn xem thử trò hay, Mạnh Dịch Vân cố ý nằm ở trên thư án, nha hoàn kia bước đến bên cạnh Mạnh Dịch Vân, gọi hai tiếng, thấy Mạnh Dịch Vân không có động tĩnh, khóe miệng cười cười. Đưa tay vuốt nhẹ mặt của Mạnh Dịch Vân, không ngờ lại bị Mạnh Dịch Vân bắt được Lập tức muốn thu tay “Vương Gia bớt giận, nô tỳ đến dọn dẹp bát đũa, thấy Vương Gia nằm ngủ ở trên thư án, nô tỳ sợ ngài sẽ cảm lạnh, cho nên nô tỳ định gọi Vương Gia tỉnh”. Nha hoàn kia mắt khép hờ, không dám nhìn mặt của Mạnh Dịch Vân, nhưng tay vẫn bị Mạnh Dịch Vân cầm, trong lòng tim đập không ngừng, trên mặt từ từ xuất hiện một tia đỏ ửng. Thấy cái nha hoàn này nói không có gì không ổn, Mạnh Dịch Vân buông tay ra, quay đầu, lạnh lùng nói “Nếu không có việc gì thì đi đi”. Nha đầu kia cúi đầu, bưng chén lên lập tức lui ra ngoài, đi tới ngoài cửa, dùng sức vỗ ngực, mới vừa rồi nguy hiểm thật, thiếu chút nữa liền bị phát hiện, nhìn đồ trên tay, một hớp cũng không có nhúc nhích, trong lòng có chút mất mác. “Vương phi, đây là thiệp do trấn viễn Hầu phủ phu nhân đưa tới” Một tiểu thiệp được đưa đến trên tay Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt nhận lấy liếc mắt nói “Nói lại cho người đưa thiệp, ta nhất định sẽ đi”. Hàn Nguyệt Nguyệt chống cằm, mấy phu nhân này thật đúng là không có chuyện gì làm, mười lăm tháng tám không phải nên cùng người nhà đoàn tụ cùng nhau ngắm trăng sao? Tổ chức chi cái tiệc thưởng cúc, thật đúng là quá rảnh rỗi. “Vâng” Đại hội thưởng cúc này là mỗi năm hết tết đến đều cử hành, người tham gia đều là nữ quyến có chút mặt mũi, Hàn Nguyệt Nguyệt nhận được thiệp này cũng không có gì khó hiểu. “Đang nghĩ gì thế?” Mạnh Dịch Vân đi tới bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi han, Hàn Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu nhìn Mạnh Dịch Vân. “Thơ cổ.” Ngắm hoa e rằng chỉ là phụ, chủ yếu là đến lúc đó người ta gọi nàng làm thơ vậy thì thảm, nhìn đống cổ thư này thật chán, chả bằng số sách kế toán. Mạnh Dịch Vân ngồi bên cạnh, cầm lấy sách trên tay Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn một cái “Nhìn này nhiều rồi sẽ biết làm thơ sao?” Bình thường nói nàng đọc sách, nàng tránh né như gặp quỷ. Hàn Nguyệt Nguyệt mất mặt “Nếu không thì làm thế nào được, đến lúc đó ta không xuất khẩu được khác nào bôi xấu chàng.” Mấy chữ trong này cứ bay lượn xung quanh, thật muốn gây buồn ngủ cho người ta. Mạnh Dịch Vân cười cười, đem sách ném sang một bên “Nàng đường đường một vương phi, nàng không muốn mở miệng làm thơ, ai dám yêu cầu nàng?” Gặp chuyện thì mới ôm chân phật, coi như có làm thì cũng không khá hơn chút nào. Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, Đúng vậy, nàng đường đường là một vương phi, ai dám yêu cầu nàng làm cái gì, xoay người ôm cổ của Mạnh Dịch Vân, hôn trên má một cái “Có thể vì bổn vương phi giải trừ ưu nan coi như là lập công lớn, thưởng cho chàng.” Cách cư xử này của Hàn Nguyệt Nguyệt, ban đầu Mạnh Dịch Vân có chút không quen về sau tập mãi cũng thành thói quen, hiện tại cũng không có kinh ngạc gì nữa “Tạ lời khen của ái phi dành cho bổn vương, vương phi khách khí như vậy. Bổn vương có phải cũng nên đáp lễ lại hay không?” Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức buông tay ra, cách xa Mạnh Dịch Vân, xoay đầu hướng khác, “Vương Gia khách khí, đáp lễ thì hãy để lần sau đi.” Nàng cũng không muốn ban ngày ban mặt, đóng kín cửa làm chuyện mờ ám. Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tỏ vẻ nghiêm chỉnh, Mạnh Dịch Vân cười cười “Buổi tối không để cho Bổn vương trong phòng ngủ thì chịu, hiện tại Bổn vương giúp ái phi ngủ trưa được không?”. Vươn tay ôm lấy Hàn Nguyệt Nguyệt, hướng vào phòng trong đi, Hàn Nguyệt Nguyệt sợ hết hồn, lập tức ôm lấy cổ của Mạnh Dịch Vân, rất sợ mình té xuống, há mồm cắn trên vai ở Mạnh Dịch Vân một cái. Đảo mắt đã đến mười lăm tháng tám, Hàn Nguyệt Nguyệt sai người chuẩn bị xong đồ ăn, thưởng cúc sẽ là tại xế chiều, buổi tối đó nàng còn có thể cùng Mạnh Dịch Vân cùng nhau ngắm trăng. Hiện tại bên ngoài đều biết Hàn Nguyệt Nguyệt mang thai, mặc chính trang thì quá nặng, cho nên Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ tùy tiện mặc y phục rộng, trên đầu cũng chỉ mang mấy cây trâm, trên mặt không có trang điểm. Thải Âm thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ăn mặc quá mức tùy ý, liền nhắc nhở nhẹ, nhưng vương phi bây giờ đang mang bầu, không thể quá hạn chế, cho nên đành phải thôi. Sau khi ăn cơm trưa, Hàn Nguyệt Nguyệt mang theo Trúc Thanh, Như Ngọc còn có Thải Âm ba người cùng đi đến trấn viễn Hầu phủ. Hàn Nguyệt Nguyệt đỡ xuống xe ngựa, thấy một đám nữ quyến đứng trước cửa, trên mặt lập tức cúp nụ cười, Như Ngọc đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới. “Tham kiến vương phi nương nương” Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới, trấn viễn Hầu phủ cùng nữ quyến sau lưng lập tức đến hành lễ. Hàn Nguyệt Nguyệt khoát khoát tay “Tất cả mọi người đứng lên đi, không cần đa lễ” Nghe được Hàn Nguyệt Nguyệt nói vậy, trấn viễn Hầu phu nhân lập tức tiến lên đi tới bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt “Vương phi có thể tới là vinh hạnh của chúng ta, mau mời vào bên trong” Những nữ quyến phía sau đứng ở hai bên, Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, cùng trấn viễn Hầu phu nhân đi vào. Thưởng cúc đương nhiên là tại hậu viện, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn cả vườn Cúc Hoa trong lòng không khỏi có chút vui vẻ, mặc dù hoa cúc so ra thì kém hơn hoa mai nhưng cũng được yêu thích, nhưng là thấy nhiều hoa như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt vui hẳn lên. “Vương phi mời vào bên trong” Hiện tại Vân vương phi đang có mang, cả Kinh Thành cũng biết, sợ có người đụng phải Hàn Nguyệt Nguyệt, trấn viễn Hầu phu nhân đặc biệt làm một cái nhã gian, đặc biệt chiêu đãi Hàn Nguyệt Nguyệt. “Cúc Hoa thật đẹp, phu nhân thật có lòng” Hàn Nguyệt Nguyệt đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc trong viện nói. “Vương phi thích là tốt rồi” Đi theo trấn viễn Hầu phu nhân còn có mấy vị phu nhân, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ nhận biết hai vị trong đó, là người lần trước cùng đi vương phủ bái kiến, còn lại đều không nhận ra. Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người, cười nói “Hôm nay mọi người nếu đều là tới thưởng cúc, cũng không cần phải gò bó, đều ngồi xuống đi” Một mình nàng ngồi, để những người khác đứng cũng có chút khó chịu. Trong phòng tương đối nhỏ, không thể để nhiều người ngồi được, Hàn Nguyệt Nguyệt vốn cũng chỉ là lịch sự, mấy vị phu nhân kia sau khi nghe được lời nói của Hàn Nguyệt Nguyệt, đều cười cười. “Vương phi giờ là người có mang, vẫn nên ở an tĩnh thì tốt hơn, chúng ta ở sát vách là được rồi” Một vị phu nhân nói, mấy vị phu nhân khác nghe được, đều rối rít phụ họa theo, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không thích nhiều người chen chúc tại một chỗ. Vì thế trong nhà chỉ còn trấn viễn Hầu phu nhân, và ba vị phu nhân khác, còn lại đều lui ra ngoài, tùy tiện nói chuyện vài câu, bên ngoài liền có tiếng người, cửa bị đẩy ra, Hoàng phu nhân mợ của Hàn Nguyệt Nguyệt bước vào. “Nghe nói vương phi ở chỗ này, nên ta đến đây thăm một chút.” người trong nhà đều biết quan hệ Hoàng phu nhân cùng Hàn Nguyệt Nguyệt, liền cười cười “Hoàng phu nhân đã tới, mau lại đây ngồi.” Trấn viễn Hầu phu nhân vốn sợ Hàn Nguyệt Nguyệt nhàm chán, cho nên mới gọi mấy vị phu nhân lưu lại làm bạn, hiện tại đã có người tới, mấy vị phu nhân rối rít lui ra. Trấn viễn Hầu phu nhân là chủ nhân nhà, còn phải chiêu đãi cái khác người, dặn dò mấy câu liền đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Hoàng phu nhân. Hoàng phu nhân hỏi han về sức khỏe, lại dặn dò một chút công việc, Hàn Nguyệt Nguyệt đều nhất nhất nghe theo. “Họ ở bên ngoài làm thơ, la hét muốn vương phi ra làm trọng tài.” Trấn viễn Hầu phu nhân vào cửa, cười nói, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không tiện cự tuyệt “Đây chính là làm khó ta, bình thường ta viết cái gì cũng không vào được mắt Vương Gia, gọi ta làm trọng tài, sợ là đến lúc đó không hiểu, lại thành chuyện cười”. Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói thế, trấn viễn Hầu phu nhân cười nhẹ nói “Vương Gia nổi danh là tài tử, sao có thể so sánh với nữ quyến chúng ta, họ cũng làm ra thơ gì hay, cũng chỉ là vui đùa một chút thôi.” Tất cả mọi người nếu muốn nhân cơ hội này cùng Vân vương phủ thành lập quan hệ, cho nên mới đề nghị gọi Hàn Nguyệt Nguyệt làm trọng tài, trấn viễn Hầu phu nhân lại không tiện cự tuyệt, đành đến nói. “Tài nữ kinh thành khá nhiều, ta ở bên cạnh nghe một chút là được, trọng tài vẫn là thôi vậy.” Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói vậy, trấn viễn Hầu phu nhân gật đầu một cái, chỉ cần Hàn Nguyệt Nguyệt lộ mặt ra, những thứ còn lại đều có thể thu xếp được. Lần này không đơn thuần là đi thưởng cúc, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy mấy vị phu nhân đều mang theo nữ nhi chưa chồng của mình đi theo, cũng biết này là một cuộc hội xem mắt. Từ xưa hôn sự đều do phụ mẫu làm chủ, cho nên tất cả mọi người đều thừa cơ hội này bán nữ nhi mình, hi vọng có thể kiếm được một cuộc hôn nhân tốt. Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tới, tất cả mọi người rối rít nhường chỗ ngồi, đại phu nhân cùng Hàn Thanh tư lần này cũng tới, Tướng phủ ở trong triều cũng là thuộc dạng dưới một người trên vạn người, cho nên rất nhiều phu nhân cũng vây quanh đại phu nhân nói chuyện, hi vọng có thể để cho Hàn Thanh Tư đến làm dâu nhà mình. Hàn Thanh Tư bị một đám người vây quanh chuyện trò, trong lòng cực kỳ vui mừng, len lén nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt mấy lần: là vương phi thì như thế nào, người ngoài không phải cũng phải đến nịnh bợ ta sao. Cùng đại phu nhân khách khí mấy câu, bởi vì nhiều người, đại phu nhân đành phải cho Hàn Nguyệt Nguyệt chút sắc mặc, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái hừ hừ mấy tiếng, Hàn Nguyệt Nguyệt coi như không nghe thấy. Một lát sau, Hàn Nguyệt Nguyệt lặng lẽ đi tới bên cạnh trấn viễn Hầu phu nhân, nói mình thân thể có chút mệt mỏi, nên cáo từ sớm, mặc dù không muốn để Hàn Nguyệt Nguyệt đi, nhưng bây giờ Hàn Nguyệt Nguyệt đang có mang, nhiều người như vậy, quyết liệt, quả thật không quá thỏa đáng, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý. “Nói, rốt cuộc là ai phái ngươi tới?” nha hoàn bị Mạnh Dịch Vân bóp chặt cổ, liều mạng giùng giằng, hốc mắt tràn ngập nước mắt. “Không nói thì ta sẽ bóp chết ngươi.” Tăng sức trên bàn tay một chút, nha hoàn kia thấy Mạnh Dịch Vân như vậy, đã sớm bị sợ đến trắng bệch cả mặt, lắc đầu “ Vương Gia tha mạng, nô tỳ chỉ là một lúc quỷ mê tâm hồn". Mạnh Dịch Vân híp mắt, tay vung ra, nha hoàn kia té ở xuống, nhẹ thở ra một hơi, may quá không có chết, đứng dậy quỳ gối trước mặt Mạnh Dịch Vân “Vương Gia tha mạng, nô tỳ lần sau cũng không dám nữa, Vương Gia tha mạng” Tin tức Vương Gia giết người không chớp mắt nàng đã sớm biết. Mạnh Dịch Vân nhìn người quỳ trên đất, hừ lạnh một tiếng, nếu không phải hắn sớm phát hiện trong cháo có gì đó không đúng, chỉ sợ sớm đã không bận tâm, nha hoàn này gần đây mỗi ngày đều phụ trách đưa ăn khuya tới đây, thật may là sớm có hoài nghi. “Nếu như không muốn chết, tốt nhất ngoan ngoãn đem những gì ngươi biết nói hết ra, nếu không đừng trách ta không khách khí”, nghe được lời nói của Mạnh Dịch Vân, nha hoàn kia liều mạng dập đầu. “Vương Gia tha mạng, nô tỳ thật chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, mới có thể làm như vậy, Vương Gia tha mạng” Nàng chỉ là muốn nhân lúc Mạnh Dịch Vân đang ngủ bò lên giường mà thôi, có nha hoàn nào không muốn làm như vậy, hiện tại vương phi đang có mang không thể hầu hạ, nàng ình chút cơ hội điều này cũng có lỗi sao? “Cháo này là ai bảo ngươi đưa tới?” Mạnh Dịch Vân cau mày hỏi. “Vâng là Ngô thẩm trong phòng bếp, bà, bà nói Vương Gia mỗi ngày đều bận đến rất khuya nhất định rất đói, cho nên, cho nên kêu nô tỳ mang tới cho Vương Gia ăn khuya” cho Vương Gia ăn khuya là cơ hội khó được, nếu không phải là nàng cơ trí, cơ hội này ắt không rơi vào trong tay nàng. “Vậy lần trước sao ngươi dám nói là vương phi bảo ngươi đưa?” Thấy Mạnh Dịch Vân tra hỏi, nha hoàn kia khóc nức nở, nhỏ giọng nói “Ngô thẩm nói nếu như không nói là vương phi kêu đưa, Vương Gia nhất định không dùng, cho nên, cho nên nô tỳ mới nói như vậy” Không nói như vậy, Mạnh Dịch Vân sao có thể để cho nàng đến gần. “Ngô thẩm chỉ kêu ngươi tới đưa cháo? Còn nói gì nữa không?” Ngô thẩm này là ai? Chẳng lẽ người bỏ thuốc cho Nguyệt Nguyệt cũng chính là bà ta?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]