Chương trước
Chương sau
Edit: Mèo Mạnh Mẽ

Rốt cuộc, nàng lại thành nha hoàn bên người hắn.

Nhìn cửa phòng khép chặt kia, Ấn Hoan bình tĩnh trầm tư.

Nàng hiểu, hắn không tin nàng.

Cũng hiểu, sở dĩ hắn phải nhận nàng làm nha hoàn bên người, là vì ở gần giám thị nàng.

Lại càng hiểu, bởi trận phong ba đêm qua, tất cả mọi người đều liệt nàng vào hàng thích khách.

Nhưng nàng không sao cả.

Đêm qua, nàng vốn có thể thuận lợi trốn thoát, nhưng không ngờ có người chỉ dùng một hòn đá nhỏ, đánh trúng huyệt đạo của nàng, nội lực kia thậtthâm hậu, chứng tỏ Vương phủ này tuyệt đối là ngọa hổ tàng long, nhântài đông đúc. Xem như hôm qua nàng nhất thời chạy được, thì tuyệt đốicũng không trốn thoát được về sau.

Có thể lấy thân phận nha hoànbên người mà ở gần bảo vệ hắn, nàng cầu còn không được, có điều nha hoàn bên người rốt cuộc phải làm những gì? Công việc ở sài phòng thì còn cóLôi đại nương chỉ thị, nhưng giờ nàng đột nhiên được điều đến Di Phẩmlâu, chỉ biết mình phải một tấc không rời Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, còn lạithật sự là hoàn toàn không biết gì cả.

“Ngươi nên đi lấy nướcđi!” Một giọng nói thản nhiên, bỗng cắt đứt dòng suy nghĩ của Ấn Hoan,Lâu Tây – Thị vệ bên người của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, đột nhiên xuất hiện bên cạnh Ấn Hoan như bóng ma.

“Tại sao?” Vẻ mặt Ấn Hoan vẫn bình tĩnh, dường như không hề bị dọa.

Lâu Tây đầu tiên là liếc nhìn nàng một cái, sau đó mới mặt không chút thay đổi trả lời: “Vương gia dậy.”

“Ta biết.” Nàng nghe thấy động tĩnh trong phòng. “Nhưng hắn có tay có chân, tại sao muốn ta đi lấy nước.” Nàng cân nhắc hỏi, không hiểu vì saochuyện đơn giản như vậy còn muốn người khác làm thay? Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ấn Hoan, Lâu Tây sầm mặt, lạnh giọng nói: “Bởi vì ngươi là nhahoàn.”

“Vậy ư?” Nàng không khỏi nhíu mi, thực sự không hiểu quycủ của nhà giàu người ta. “Vậy ngoài lấy nước, ta còn phải làm nhữnggì?” Nàng không ngại học hỏi kẻ dưới, quyết định hỏi nội dung công việccho rõ ràng.

“… Ngươi còn phải hầu hạ Vương gia thay y phục.” Một lúc sau, Lâu Tây mới đáp lời, chỉ là giọng điệu có chút miễn cưỡng.

“Tại sao phải giúp hắn thay y phục, bệnh của hắn không phải đã tốt rồi sao?” Nàng thật sự không hiểu, nàng nghĩ chỉ có trẻ con, người bệnh, ngườigià và người chết mới cần người khác hỗ trợ thay quần áo, làm Vương giathế nào mà ngay cả bốn loại người kia cũng không bằng? Lúc này, Sắc mặtLâu Tây trực tiếp trầm xuống, từ kẽ răng nặn ra âm thanh.

“Bởi vì ngài là Vương gia, Vương gia phải được hầu hạ!” Lát sau, lại không nhịn được mà nói: “Từ trước tới nay ngươi làm việc đều phải hỏi nguyên nhânsao?”

Ấn Hoan chưa kịp trả lời, một chuỗi tiếng cười trầm thấp mà trong trẻo đã xen vào.

Cửa phòng khép kín bất ngờ bị người ta đẩy ra, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt tinhthần sáng láng xuất hiện sau cánh cửa, đã sớm chuẩn bị xong.

“Vương gia!” Lâu Tây vốn đang nghiêm mặt, lập tức ăn năn cúi đầu. “Ty chứcđáng chết, lại đánh thức Vương gia. "Sớm tỉnh." Hắn lơ đễnh cườinhạt."Lâu Tây, khó được gặp ngươi tức giận, xảy ra chuyện gì?" Tuy nóinhư vậy, nhưng hắn lại nhìn thẳng về phía Ấn Hoan, phát hiện nàng cũngđang nhìn hắn, ánh mắt vẫn chuyên chú, trong suốt như tối hôm qua, nụcười trên môi hắn không khỏi sâu hơn.

Lâu Tây hạ thấp giọng, uyển chuyển nói: "Vương gia, nha đầu này cần được huấn luyện."

Vương gia không thích có người phục vụ, vì vậy cho tới nay, bên cạnh chỉ cóThị vệ hắn đây, nhưng ai ngờ đêm qua, Vương gia lại đột ngột quyết địnhthu nha đầu không rõ lai lịch này làm nha hoàn bên người.

Vềchuyện này, tuy hắn cho rằng không ổn, nhưng cũng không dám trái ý Vương gia, nhưng hắn trăm ngàn lần không ngờ, nàng lại cái gì cũng khônghiểu, thậm chí trong lời nói cũng không có trên có dưới.

Vươnggia là hoàng tộc cao quý, lại là đại thần đương triều, người lui tới đều là quan to kẻ quyền thế, mang theo nha hoàn cái gì cũng không biết ởbên người, sớm muộn gì cũng gây ra chuyện cười ồn ào.

"Vậy sao?" Hắn vẫn cười, khiến người ta không đọc ra tâm tư của hắn.

Một bên, Ấn Hoan không có chậu, không cách nào múc nước, không thể làm gìkhác hơn là rút ra một mảnh khăn lụa từ trong tay áo, đi tới bên cái hồcách đó không xa, thấm chút nước trong, sau đó nhanh chóng trở lại bêncạnh hai người.

Chìa khăn tay ra, nàng nhìn thẳng vào Hoàng PhủHạo Nguyệt. "Bây giờ không kịp, ngày mai ta sẽ chuẩn bị tốt, ngài chịuđỡ một chút đi."

"Lớn mật, ngươi lại dám ——"

Hoàng Phủ Hạo Nguyệt giơ tay, lập tức ngăn cản Lâu Tây rống giận.

Trước tiên hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt trong suốt kia một lúc lâu, tiếp đó mới mỉm cười nhận lấy khăn tay.

Nắm khăn lụa ẩm ướt trong tay vào tháng ba giá lạnh, làm người ta khôngkhỏi có chút run rẩy, nhưng hắn lại mặt không biến sắc đem khăn lụa lạnh lẽo kia trực tiếp phất lên mặt.

"Quê quán ngươi ở đâu?" Hắn nhưnói chuyện phiếm mà hỏi, cảm thấy phẩm chất khăn tay không bằng khăntrắng mềm mại hay dùng, nhưng lại mang theo hương hoa đào thanh nhã mêngười.

Đó là mùi của nàng.

Dù cùng là hương hoa đào, nhưng hoa đào thật mùi hương nồng đậm, thua xa hương hoa đào nhanh nhã sâu sắc trên người nàng.

Hạ khăn trắng, khóe môi không khỏi chậm rãi nâng lên, hắn không dấu vết đưa khăn ngang chóp mũi, tiếp tục lau mặt.

"Tiếu Tiếu cốc." Nàng có hỏi có đáp, không chút giấu giếm.

"Tên cốc này thật kì lạ, nhưng hình như chưa nghe nói qua.” Lau xong mặt,hắn tiếp tục lau đôi tay, động tác không nhanh không chậm, ưu nhã caoquý, nhìn Ấn Hoan không chớp mắt.

"Tiếu Tiếu cốc là do gia sưđặt, chính xác mà nói, ngọn núi kia nên gọi là Phi Thạch Phong." Nàngtrịnh trọng nói, đôi mắt vẫn nhìn hắn không rời.

Mặc dù nàng luôn không quan trọng đẹp xấu, nhưng nàng vẫn không thể không thừa nhận, hắn thật là một nam tử tuấn mỹ.

Trên gương mặt anh tuấn, khắc một đôi lông mày đẹp đẽ, trên trán tràn đầynét hiên ngang khí phách, đôi mắt như chim ưng, có lúc sắc bén, có lúcôn hòa, chung quy sâu sắc thâm thúy, khiến người ta không tự chủ đượcmuốn nhìn thêm mấy lần; mũi rất thẳng giống như tính cách của hắn, kiêncường mà chính trực, đôi môi dày không lộ vẻ bạc tình, làm người ta cảmthấy thân thiện. Nhìn chung mà nói, hắn tuấn mỹ oai hùng, gần như hoànmỹ, nam tử như vậy có đào hoa kiếp, thật sự chẳng có gì lạ, trái lại hắn chậm chạp không lập gia thất, mới khiến người ta cảm thấy kỳ quái.

Nghe cách hắn nói, hình như hắn không gần gũi nữ nhân, thanh tâm quả dục như thế, đào hoa kiếp này rốt cuộc chừng nào mới tới? Nàng đợi không kịpmuốn đọc "Tật Quang tàn ảnh" rồi đây! Ấn Hoan suy nghĩ mất hồn, khôngphát hiện Lâu Tây bên cạnh sau khi nghe thấy “Phi Thạch Phong”, lập tứclộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ngay cả Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cũng nháy mắt mộtchút .

"Rõ ràng là núi, lại gọi thành cốc, xem ra tôn sư cũng làngười khác thường." Hắn cười một tiếng, đồng thời cực kỳ tự nhiên đemkhăn lụa bỏ vào tay áo trong lúc rối rắm.

"Gia sư quả thật làkhác người.” Nàng cũng đồng ý, không phát hiện hắn mờ ám. "Chút nữa ngài muốn đi đâu?" Nàng hỏi, bắt đầu tò mò hoàng thân quốc thích thường ngày rốt cuộc làm những gì?

"Hôm nay phải vào cung một chuyến, trướcđấy, phiền ngươi giúp một tay chuẩn bị đồ ăn sáng, đừng quên phần ngươivà Lâu Tây." Hắn ôn hòa yêu cầu, thái độ tao nhã hữu lễ.

Cảm nhận được sự hiền hòa của hắn, nàng không chần chờ, lập tức gật đầu, bên môi đỏ mọng cũng không khỏi nở ra nụ cười dịu dàng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giống như đóa hoa nở rộ.

Thật ra thì cũng đúng lúc nàng muốn đến phòng bếp một chuyến, thứ nhất là báo cho đại nương việc nàng đãtrở thành nha hoàn bên cạnh Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, thứ hai là thuận đường xem tình trạng Đoàn Đoàn, Viên Viên một chút. Tỷ muội cùng phòng vớinàng kia, sáng sớm thức dậy không nhìn thấy nàng, nhất định sẽ lo lắng.

Ấn Hoan mới xoay người đi, Lâu Tây bên cạnh lập tức lên tiếng.

"Vương gia, nàng cũng chỉ là một nha đầu không rõ lai lịch, ngài cần gì phải nói chuyện với nàng tốt như vậy ——"

"Lâu Tây, nói về Phi Thạch Phong kia một chút đi." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt chợt cắt lời, dù giọng điệu hắn ôn hòa như trước, nhưng trong mắt lại nghiêm nghị hơn.

Lâu Tây sợ hãi, vội vàng sửa miệng đáp lời: "Phi Thạch Phong là nơi sinh trưởng của nhiều loại thảo dược trân quý nổi tiếng,đỉnh núi quanh năm mây che tuyết phủ, khí hậu không ổn định, lại có đálớn bay loạn, không có đường đi, nếu không có khinh công kinh người,thật sự khó có thể thuận theo đá mà lên, cho tới nay không ai có thểthấy được cảnh tượng đỉnh núi kia, vậy nên có tin đồn, Phi Thạch Phongnày là nơi tiên nhân tu hành." "Tiên nhân?" Nhớ tới bộ pháp khéo léo,quỷ dị khó phân của Ấn Hoan đêm qua, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không khỏinhíu mày. "Chắc không phải tiên nhân?"

"Ý của ngài là. . . . . ."

Hoàng Phủ Hạo Nguyệt chỉ cười không nói.

Thật ra phát hiện nàng, chỉ là ngẫu nhiên.

Đêm qua, nhờ vào tảng đá lớn che chắn, nàng che giấu bóng dáng hơi thở rấttốt, nếu không phải gió đêm chợt chuyển hướng Bắc, mang một làn hươnghoa phất qua đình, hắn cũng sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường.

Hương hoa đào tháng ba, quanh Cúc Hoan đình quả thực có hoa đào, nhưng tất cả đều ở hướng Nam, nơi đầu ngọn gió lại truyền đến mùi hoa, hắn mới hoàinghi có người mai phục.

Hắn vốn tính toán yên lặng theo dõi biếnhóa, ai ngờ Hoàng Phủ Thao nói khóc liền khóc —— mặt mũi Hoàng thượngquan trọng cỡ nào, hắn chỉ còn cách đánh đòn phủ đầu, kết quả biểu hiệncủa nàng vượt ra ngoài dự đoán của hắn! Đối mặt đao quang kiếm ảnh, sátkhí hung ác, nàng lại không kinh hoảng không khiếp sợ, hết sức thongdong. Đối mặt với vua một nước, thái độ cũng không kiêu ngạo không tựti, thẳng thắn đến nỗi khiến người ta không nhịn được mà tán thưởng.

Nhớ tới bộ dạng mặt không biến sắc của nàng đối với Hoàng Phủ Thao vào đêmqua, tròng mắt đen sâu thẳm không khỏi lại hiện lên ý cười.

Bắtđầu từ ánh mắt, đôi mắt nàng chính là loại trong suốt, tinh khiết khônglẫn một tia tạp chất, giống như là hai đầm nước trong, dụ người muốnrong chơi trong đó.

Trong mắt nàng, cõi đời này không có cao thấp quý hèn, chỉ có chánh nghĩa hắc bạch.

Trong mắt nàng, hắn không phải Vương gia, chỉ là một phàm phu tục tử.

Vì vậy trong lòng hắn, nàng cũng không còn là một nhân vật khả nghi nữa.

Không còn là. . . . . .

Kim Huyễn Hoàng cung, lấy Giám Cổ hồ làm trung tâm mà phân ra Bắc CungThành, Đông Uyển, Nam Tuế Sơn và Tây Ngự Lâm, điện đường lầu các, cungquán đình đài bố trí khắp nơi, hành lang dài rộng, cầu uốn cong ngoằnngoèo, đường lớn đường bé, quy mô cực lớn, khí thế khoáng đạt, kiến trúc nguy nga lộng lẫy.

Vừa vào cửa cung, Ấn Hoan liền theo bước chân trầm ổn của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, đạp trên đường đá rộng rãi, một đường đi về phía Nam. Trên đường đi qua không ít đình đài lầu các, hành langđá dài, trong đó rất nhiều cung nữ thái giám qua lại không ngớt, bướcchân vội vã, như gấp gáp làm việc, nhưng càng đi xa về phía Nam, bóngngười càng ít, ngay cả đường đá lớn cũng không thấy bóng dáng, chỉ cóngói như ý khéo léo xếp thành đường mòn ở Lâm Viên .

Trên ngói đỏ khắc các loại hoa cỏ, chim chóc, loài thú cát tường. Hình dáng chimmuông khác nhau, trông đều rất thật, linh hoạt sinh động, giống như nháy mắt sau đó, sẽ nhảy ra khỏi mái ngói, bay múa đầy trời.

Tiếp tục đi về phía trước ước chừng một khắc đồng hồ, một làn thư hương nồng đậm bỗng xông vào mũi.

Phía trước, là một sảnh rộng rãi năm phòng, ở giữa là gian thư phòng xanhbiếc, ánh nắng từ phương Đông tà tà rơi trên bồn hoa lưu ly, khiến cảphòng sáng bừng rực rỡ.

Trên bồn hoa lưu ly, U Lan mới nở, tầng tầng hoa ảnh chiếu lên màn cửa sổ, tao nhã như thơ.

Phía Tây, trên hành lang thủy tạ, mấy người cung nữ đang cầm chiếc giỏ sơnvàng, lạo xạo bước qua, mềm mại như hoa nở, mặt hồ sặc sỡ hoa gấm thỉnhthoảng phát ra tiếng nước, không khí thanh thản lại yên tĩnh.

Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vén áo dài, đang muốn vào nhà thì có ba gã nam tử trungniên mặc áo quan, gấp gáp chạy tới từ bên hành lang.

"Duệ Vươnggia, sao ngài lại đến đây? Không phải còn bệnh sao?" Ba người xa xa liền cất giọng nói, tựa như vội vã muốn giữ người, lát sau, mới thở phì phòchạy đến thư phòng.

Vừa hạ triều, bọn họ nghe thấy tin Hoàng PhủHạo Nguyệt vào cung, nên chạy vội như vậy, chính là vì muốn tới nơi nàygặp hắn một lần.

Hoàng Phủ Hạo Nguyệt là hoàng tộc, tướng mạoxuất chúng, phẩm hạnh đoan chính, tài hoa đầy người, tuy chỉ nhậm mộtchức quan Điển Khách nho nhỏ, nhưng ai cũng biết hắn rất được Hoàngthượng coi trọng, bao nhiêu quốc sự đều phải cùng hắn bàn bạc thảo luận, sau đó mới có thể kết luận, văn võ bá quan trong triều đều ước gì cóthể cùng hắn đặt quan hệ, bọn họ hiển nhiên cũng không ngoại lệ.

Hôm nay bọn họ bắt được cơ hội khó có, nhất định phải nịnh bợ thật tốt.

“Nhờ hồng phúc của Hoàng thượng, bệnh phong hàn đã dứt." Hoàng Phủ HạoNguyệt chắp tay làm lễ, thái độ ôn nhã, không chút dáng vẻ hoàng tộckiêu ngạo.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, có điều hai, ba năm qua,hình như Vương gia bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, thật đúng là làmngười ta lo lắng đây!" Chương đại nhân vẻ mặt quan tâm, than thở liêntiếp, giống như người bệnh là nhi tử của mình vậy.

"Đúng vậy,ngài là trụ cột của triều đình, bao nhiêu chuyện trong triều đều phảidựa vào ngài, ngài trăm ngàn lần không thể sơ xuất a." Đàm đại nhâncũng gấp gáp nói hùa theo, bộ lộ tình cảm trong lời nói.

Mắt thấy hai vị đồng liêu lần lượt vỗ mông ngựa, Phương đại nhân cũng không thua người, vội vàng lấy lòng tiếp."Chương đại nhân và Đàm đại nhân nóikhông sai, hạ quan nghe nói sâm đỏ rất hữu ích đối với thân thể, đúnglúc trong phủ hạ quan có mấy cây sâm đỏ, không bằng hôm nay hạ quan saingười đưa đến phủ ngài ——"

"Ý tốt của Phương đại nhân, tại hạ xin lĩnh tấm lòng, nghe nói lệnh đường gần đây thân thể hư nhược, ngài vẫnnên giữ lại tận hiếu đi thôi." Vẻ mặt Hoàng Phủ Hạo Nguyệt ôn hòa, nhãnhặn từ chối, hẳn là rất rõ ràng tình trạng gia đình đối phương.

"Này. . . . . ." Mặc dù giọng điệu của hắn ôn hòa, trên mặt tươi cười, nhưngai không hiểu được đây thật ra là cây đinh mềm, sắc mặt Phương đại nhânnhất thời cứng ngắc, không biết nên làm sao xuống đài.

"Hôm naytại hạ vào cung, là để dịch sách, mấy ngày nay ngã bệnh, phí không ítthời gian và tiến độ, sợ rằng phải bận rộn đến khuya." Hoàng Phủ HạoNguyệt chợt thay đổi đề tài, ánh mắt vẫn ôn hòa, nhưng người thông minhcũng hiểu được, hắn đây là đang đuổi người.

Sắc mặt Phương đạinhân càng đông cứng hơn, mặc dù khó lắm mới có cơ hội bắt chuyện, nhưngcũng chỉ đành nói theo: "Đã như vậy, hạ quan cũng không tiện quấy rầy,nhưng kính xin Vương gia bảo trọng hơn, xuân này còn se lạnh, lần tớinên ngồi kiệu đến đây đi, có kiệu chắn gió cũng tốt hơn!"

KimHuyễn hoàng triều, chỉ có hoàng thân quốc thích và quan nhất phẩm mới có thể ngồi kiệu vào cung, nhưng Vương gia thân thể yếu ớt này lại luônkhác người, một năm bốn mùa, luôn đi bộ vào cung, thật là khiến người ta nghĩ mãi không thông a.

"Đa tạ Phương đại nhân quan tâm." Hắncười cười không ý kiến, tiếp đó quay đầu, liền xoay người vượt quangưỡng cửa, tiến vào thư phòng.

Phía sau, Lâu Tây cùng Ấn Hoan cũng theo vào.

Mắt thấy bóng dáng cao to kia đi xa, Đàm đại nhân vẫn trăm phương ngàn kếmuốn lấy lòng Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, không quản lễ nghi cung đình, liêntục mặt dày hô: "Đúng rồi, hạ quan nghe nói hoa đào trong phủ của ngài——" lời nói gấp gáp, vào khoảnh khắc Ấn Hoan quay đầu lại, liền đứtđoạn.

Ấn Hoan vốn không muốn gây sự chú ý của người khác, từ khivừa vào cung, liền cố ý đi ở sau lưng Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, kết quả Đàmđại nhân này kêu một cái, nàng đi phía sau quay đầu, đúng lúc đối mặtcùng ba người.

Nhìn ba người sững sờ si mê, nàng cau mày không nói, ngược lại Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nhanh chóng bước ra từ thư phòng.

"Đàm đại nhân, còn có việc gì?" Hắn ôn hòa hỏi, bóng dáng cao lớn, hoàn toàn che khuất Ấn Hoan.

"Ơ, là như vầy. . . . . ." Mặc dù không còn nhìn thấy, nhưng Đàm đại nhânlại không nhịn được nhìn thêm mấy lần về phía Ấn Hoan, ánh mắt rõ ràngcó sự si mê. “Hạ quan nghe nói trong phủ của ngài mỹ nhân kiều diễm. . . . . . không không, là hoa đào kiều diễm, không biết mấy ngày này cóthể. . . . . ." Nói không tới ba câu, lại nhìn trộm bên kia.

Thấy thế, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không khỏi híp mắt, chợt bước một bước dài về phía trước.

"Ý Đàm đại nhân, là muốn đến phủ tại hạ ngắm hoa?"

Không ngờ hắn lại đột nhiên tới gần, Đàm đại nhân bị dọa sợ tới nỗi muốn nhảy lên tại chỗ, hai người khác, cũng không khỏi hồi hồn từ trong kinhngạc.

Nhìn người có vẻ lịch sử nho nhã, kì thực khí thế bức người kia, ba người há mồm muốn nói, nhưng một hơi mắc tại cổ họng, khôngphát ra được nửa lời.

"Hoa đào xán lạn, quả thật hấp dẫn người,nhưng các vị đại nhân cần gì phải gò bó trạch viện nho nhỏ? Ven hồ LạcHà, hai bên bờ có hoa đào tươi sáng xinh đẹp, cỏ xanh làm nền, sóng nước mênh mông, chẳng phải càng có sức hấp dẫn hơn sao.” Hoàng Phủ HạoNguyệt cười như không cười mà đề nghị, giọng nói lười biếng, không hiểusao lại làm cho người ta căng thẳng.

"Này. . . . . . Đúng, đúng,Vương gia nói thật sự rất đúng." Ba người chỉ có thể cười gượng, nhưngvẫn chưa từ bỏ ý định, liếc nhau một cái, lại vội vàng nói: "Vậy khôngbằng để ngày khác, hạ quan thuê một chiếc thuyền hoa, thưởng rượu ngắmhoa ở trên hồ Lạc Hà, đến lúc đó kính xin Vương gia vui lòng đến dự.”"Để sau rồi nói." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nhàn nhạt nói, thái độ lập lờnước đôi, khiến cho người ta mờ mịt không rõ.

Ba người nheo mắt nhìn nhau, còn muốn nói thêm điều gì, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đã đi trước một bước.

"Thời gian không còn sớm, chắc hẳn các vị đại nhân còn có chuyện quan trọng phải bận rộn chứ?"

"A….. Này….."

"Vậy thì đi thong thả, thứ cho tại hạ không tiễn." Giương ống tay áo lên,Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không khách khí nữa, vừa nói dứt lời, không đợi bangười phản ứng, liền xoay người tiến vào thư phòng.

Nhìn ba người ngây người như phỗng sững sờ tại chỗ, khóe môi Ấn Hoan nhếch lên, cũng xoay người đuổi theo bước đi của hắn.

Trong thư phòng, cửa sổ bốn phía để mở, màn trúc nửa hé, sáng sủa sạch sẽ.

Trên bàn gỗ mun đặt một xấp thư, còn có mấy quyển sách không tên, Ấn Hoanchỉ nhìn thoáng qua, liền vòng qua cái bàn đơn giản mà quý giá kia, đitới cạnh giá sách cao ngút phía tây.

Nàng bước nhanh qua các giá sách, phát hiện từ đáy đến đỉnh mỗi giá, chứa ít nhất ba trăm quyển sách.

Chủng loại sách bao la phong phú, sử địa chính văn, y nông binh pháp. . . . . . Các loại sách, phân loại sắp xếp chỉnh tề, mà trước mắt của nàng, vừa lúc là một bản binh thư! Mắt đẹp sáng lên, nàng lập tức rút sách ra,cúi đầu đọc.

Bên bàn, Lâu Tây vội vàng mài mực, Hoàng Phủ HạoNguyệt thấy nàng mới chốc lát đã xem tới say mê, không khỏi nở nụcười."Ấn Hoan."

Hắn mở miệng khẽ gọi, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.

Đôi mắt trong suốt có vẻ đặc biệt rực rỡ bởi nội dung sách đặc sắc, hai mámềm mại vì hưng phấn mà ửng hồng như hoa sen, khiến trong đôi mắt đensâu thẳm không khỏi thoáng qua tia sáng.

"Lại đây ngồi đọc đi." Chỉ vào sập lụa thêu cách đó ba thước, giọng hắn êm ái tựa như kêu một con mèo nhỏ.

Nàng nở nụ cười ôn hòa yếu ớt, gật đầu đi về phía hắn.

Giày thêu xanh nhạt khéo léo giẫm trên đất, nhẹ nhàng linh hoạt như chuồnchuồn lướt nước, không hề phát ra âm thanh. Ngồi lên sập, nàng đã khôngkịp chờ đợi mở sách đọc tiếp, bên cổ trắng như tuyết, tóc dài sáng mềmđổ xuống theo đường cong, tựa như đoạn gấm đen tỏa sáng vắt lên giườngêm trắng ngà.

Nhìn nàng ngồi được thoải mái rồi, hắn mới khẽcười, ung dung thong thả cầm lên một phong thư trên án, dùng dao bạcnạo sạch sáp bùn bên trên, cẩn thẩn đọc chữ viết dị quốc mà không ai xem hiểu kia.

Trước án, Lâu Tây vẫn thủy chung im lặng, mài mực xong rồi, liền lui sang một góc, đứng thẳng không tiếng động như một photượng. Chỉ trong chốc lát, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đã xem xong tất cả cácphong thư.

Đặt thư xuống, hắn cầm bút lông sói chấm vào mực đen,không cần suy tư, liền đem vấn đề các phong thư đề cập, từng chuyện một, viết trên giấy trắng.

Chữ của hắn tao nhã mà mạnh mẽ, ý vị oaihùng, mỗi khi viết xong một vấn đề, liền viết xuống một vài đề nghị ởdưới vấn đề đó. Nội dung câu trả lời của hắn sâu sắc, nêu rõ những nétchính của vấn đề, làm cho người ta vừa xem đã hiểu ngay.

Lãnh thổ Kim huyễn Vương triều rộng lớn, hiển nhiên có nhiều nước phụ và dântộc, nhưng tiên Hoàng các triều đại đều dùng chính sách dụ dỗ, khôngthay đổi văn tự ngôn ngữ kia, vì vậy thư từ lui tới, đều do Điển Kháchdịch ra, truyền dâng cho Hoàng đế xem. Nhưng cơ mật quốc gia vô cùngquan trọng, nhiều thế hệ Điển Khách hầu như đều do hoàng tộc đảm nhiệm,chẳng qua sau khi đến lượt hắn nhậm chức, nội dung công việc lại có chút khác biệt.

Trừ dịch văn tự, hắn cũng vơ vét sách của các nước,các bộ tộc, thậm chí phái người lẻn vào các nước, viết lại phong tục dân tình, bốn mùa thu hoạch, tai nghe mắt thấy đều phải hồi báo triều đình.

Căn cứ vào tài liệu, hắn có thể chọn ra chút việc quan trọng —— nếu có nước thiếu muối, thiếu lương thực, hắn liền khiến Hộ bộ vận chuyển vật liệutheo đường thủy tới Bắc, hai nước giao thương, chẳng những làm giàu quốc khố, mà còn có thể bồi dưỡng tình nghĩa, có lợi cho quan hệ hai nước.

Nếu có nước đột nhiên chế tạo nhiều đồng thiết hãn mã, đó chính là thờiđiểm Binh bộ khẩn trương phòng bị, điều quân khiển tướng, phái binh lính tới biên cương, bảo vệ lãnh thổ quốc gia, bảo vệ nhà cửa dân chúng.

Nếu có nước xảy ra thiên tai nhân họa, thì Lại bộ sẽ đi sứ, lấy lợi íchkhuyên dụ, lấy nguy hại báo động, lấy tình cảm cảm động, nói chuyện lýlẽ, không tốn thời gian binh mã, không đánh mà thắng.

Thật đúng là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, lấy bất chiến đổi hòa bình, mới là thắng lớn.

Nửa canh giờ trôi qua, lưu loát viết nhiều quyển, rốt cuộc cũng hoàn thành.

Đợi mực khô, hắn tỉ mỉ cuộn văn kiện lại, lấy dây tơ vàng buộc xong, lúc này mới lên tiếng.

"Lâu Tây."

"Vâng" Lâu Tây vội vàng tới trước thư án.

"Đem văn kiện đến Đông Uyển, thỉnh Hoàng thượng xem qua."

"Vâng" mang theo văn kiện, Lâu Tây liếc qua Ấn Hoan một cái, tiếp đó mới vội vã rời đi.

Ngoài cửa, mấy con bướm sặc sỡ nhẹ nhàng bay qua, ba con chim sẻ dưới máihiên lập tức mở to mắt, chỉ trong giây lát liền vội vã giương cánh laora.

Theo sợi lông vũ cong cong rơi xuống, hai người cung nữ bưng khay sơn, lặng lẽ đi tới bên ngoài thư phòng.

"Vương gia, nô tỳ đưa trà nóng cùng điểm tâm tới cho ngài."

Gần như trước khi giọng nói vang lên, Ấn Hoan đã thả binh thư trong tay xuống, đứng dậy đi tới cạnh cửa.

Nàng yêu sách cũng tiếc sách, cho dù mới xem đến một nửa, vẫn đem sách tỉ mỉ khép lại, nhẹ nhàng đặt ở trên giường tơ, cẩn thận không để cho trangsách có một chút nếp nhăn.

"Ta tới đây."

Từ trong tay cung nữ nhận lấy khay sơn, nàng nhẹ giọng nói cám ơn, tiếp đó xoay ngườibưng khay sơn đến đặt lên bàn tròn, rồi lấy từ trong tay áo ra một câyngân châm nhỏ dài sáng loáng.

Từ đầu tới đuôi, ánh mắt của hắn đều không dời khỏi ngươi nàng.

Hắn nhìn nàng cầm ngân châm nhúng vào nước trà, bánh ngọt, cuối cùng, nàng thậm chí cầm lên một miếng bánh quế hoa cao long lanh mềm ngọt, đưa tới khóe miệng.

Nàng hơi híp mắt, giống như là nghiên cứu gì đó,dường như ngửi tư vị quế hoa cao, tiếp đó lại đưa lưỡi liếm thử thứ ngọt mềm kia, đầu lưỡi non mịn, thật là mê người, lướt qua môi mềm mại cònđể lại một vệt trong suốt ướt át.

Cuối cùng, sau khi nàng há miệng nhỏ cắn xuống một miếng Quế hoa cao, hắn không khỏi đứng dậy, đi tới bên cạnh nàng.

"Ăn ngon không?" Hắn hỏi, giọng nói còn trầm thấp hơn so với bình thường.

"Chưa nói tới dễ ăn hay không, ta là đang thử độc." Nàng xoay người giảithích, mặc dù giọng nói lạnh nhạt, nhưng bên khóe miệng lại có một nụcười nhàn nhạt, hiển nhiên là đọc sách hay, tâm tình đang vui vẻ ."Mặcdù hoàng cung là địa bàn của ngài, nhưng năm nay là năm hạn bất lợi đốivới ngài, mọi việc nên cẩn thận thì hơn. Những thứ này không có độc, ănđi." Nàng đặt khay điểm tâm tinh xảo lên bàn tròn, lại bỏ hoa quế cao đã cắn một miếng vào khay sơn.

Hắn không lập tức ngồi xuống ăn điểm tâm, mà cúi đầu ngắm nhìn nàng.

Mặc dù vẻ mặt của hắn vẫn ôn hòa lễ độ như thường ngày, nhưng nàng hơi cóchút không hiểu, hắn hình như có điểm khang khác ——"Vì sao nguyện ý bảovệ ta?" Hắn không báo trước, lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của nàng.

Nàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới mở miệng trả lời: "Bảo vệ ngài, tự nhiên ta có chỗ tốt."

"Chỗ tốt gì?" Hắn hỏi tới.

Nàng ngước mắt nhìn về phía hắn, đang buồn bực vì sao hắn hứng thú đối vớichuyện của nàng như vậy, lại phát hiện, ánh mắt của hắn thật thâm thúy,cũng thật. . . . . . nóng người! Loại cảm giác đó, tựa như trong mắt hắn cất giấu một đốm lửa, nhiệt độ nóng bỏng kia, xuyên thấu qua cái nhìnchăm chú của hắn, khiến xung quanh lửa cháy hừng hực.

Khẽ lau gò má nóng hổi, nàng có chút không tự nhiên phớt lờ ánh mắt ấy.

"Là kiếm thuật mà gia sư cực kì tự hào, nếu ta có thể bảo vệ ngài, hắn sẽđồng ý truyền thụ cho ta." Dứt lời, nàng không kiềm nổi ngẩng đầu lên dò xét hắn một cái, lại phát hiện hắn còn đang nhìn nàng, ánh mắt vẫn quáđỗi nóng rực. Mặt càng nóng hơn, nàng không khỏi nhanh chóng rũ mắtxuống, tránh né ánh mắt của hắn thêm lần nữa.

"Ngươi thích luyện võ?"

"Ừ." Nàng cúi đầu đáp nhẹ một tiếng, nhưng vẫn nhạy bén cảm thấy được, ánhmắt của hắn vơn quanh nàng như cũ. "Ăn nhanh đi, không ăn sẽ lạnh hết."Nàng giả bộ xoay người như không có gì xảy ra, tóc dài hệt như gấm đennhẹ nhàng chập chờn, tỏa ra hương hoa đào.

Hắn không có giữ nàng, chỉ cười khẽ thật thấp.

Ngửi hương hoa đào thanh nhã kia, hắn nhìn qua bàn bánh ngọt khéo léo, cuốicùng, đưa tay cầm lên miếng quế hoa cao thiếu mất một góc có vẻ ngonmiệng nhất trên khay sơn.

Hắn xoay quế hoa cao về phía bị khuyết, một ngụm nuốt vào.

"Rất thơm, rất ngọt, vị rất ngon."

Nghe lời bình, nàng không khỏi xoay người nhìn về phía hắn, vẻ mặt không hiểu.

"Nếu ăn ngon, vậy thì ăn nhiều một chút."

"Một miếng là đủ rồi." Hắn ý vị sâu xa mỉm cười. "Những thứ khác, ngươi ăn đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.