Đoàn người chân trước vừa mới đi, chân sau, một nam tử vận áo khoác chồn tía ngắn tay đã bước ra từ vườn đào, miệng phát ra tiếng chậc chậc.
“Khá lắm! ngoáiđầu nhìn lại nở nụ cười gợi trăm mê luyến! gương mặt như hoa sen, má như hoa đào, mắt như nước thu, mũi như sáo ngọc, đặc biệt là cái miệng nhỏnhắn kia… Đúng là một nha hoàn nhan sắc tuyệt trần, đáng tiếc ôi đángtiếc.”
“Nhãn lực Hoàng thượng tốt thật, cách sáu trượng cũng cóthể nhìn người rõ ràng như thế. Cùng âm thanh trầm thấp chợt xen vào,một nam tử khác không báo trước mà xuất hiện bên hồ.
Người này không ai khác, chính là chủ nhân tòa phủ đệ này —— Hoàng Phủ Hạo Nguyệt.
Thần thái hắn ung dung, đôi mắt đen tựa chim ưng, sâu thăm thẳm khiến người ta nhìn không thấu.
Thấy người tới, Hoàng Phủ Thao liền ngạc nhiên mừng rỡ, chạy đến bên cạnh hắn.
“Hoàng thúc, người tới lúc nào vậy?”
“Không lâu trước đấy.” Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cười nhạt, ánh mắt lại sắc bénnhư dao. “Ngay vào lúc ngài lén lút trốn sau vườn hoa đào, như tên tiểutặc nghe lén chuyện thị phi của người ta.”
Vốn còn đang cười hì hì, Hoàng Phủ Thao nhất thời ngượng đỏ mặt.
“Ta, ta đâu có nghe lén, ta chẳng qua… Đang ngắm hoa!” Y cãi chày cãi cối.“Hoàng thúc không phải cũng khen nhãn lực ta tốt sao? Một đám nha hoànđứng ngay tại cây hoa đào này, ta chỉ vừa lúc nhìn thấy.”
“Vậysao? Cũng tốt, Hoàng thượng có nhãn lực tốt như vậy, lần này ngự giáthân chinh Thương Lang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-rat-nghiem-tuc/1909949/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.