“Sao ta dám đùa với chàng được chứ?” Trong lòng Yêu Vũ Mị gào thét, thằng nhãi này, tạm thời bỏ qua cho chàng, trước tiên lấy lòng chàng sau đó bản tiểu thư sẽ tính toán nợ cũ với chàng thật tốt.
“Ngoan, sớm làm như vậy không được sao?” Thiên Duật Dạ vỗ vỗ mông nhỏ của Yêu Vũ Mị, dịu dàng ôm nàng vào trong ngực, “Vậy trước khi thành thân ta còn phải đem chuyện của ca ca nàng nói trước với nàng một câu chứ?”
“Hắn? Các người đã giải quyết xong rồi sao?” Yêu Vũ Mị vuốt ve tay của hắn, nhảy xuống, tiếp tục làm ổ ở trên võng, nhíu mày nhìn hắn.
Thiên Duật Dạ thu hồi nụ cười, khôi phục nghiêm nghị, ngồi ở bên khác của ghế dựa nói: “Tình huống cụ thể đã xảy ra rồi, lần này là Thú Vương muốn qua bên Nhân Vương gây sự, lại sợ thực lực của mình không đủ, nên mới kêu Ma vương có thù oán với chúng ta cùng đi, về phần sát hại mấy trăm người Nhạc gia, cũng là thủ hạ của Thú Vương làm, mà Ma vương, cũng chính là ca ca của nàng, hắn một người một ngựa đi trước, một thủ hạ cũng không mang theo. Ban đầu ở dãy núi Tử Minh, cha mẹ và ca ca của nàng cũng là bị Thú Vương giam cầm, Yêu Ma vẫn luôn ở trạng thái thờ ơ lạnh nhạt, cho nên chuyện này, hắn nhiều nhất chỉ có thể coi là đồng lõa, thủ phạm chân chính là Thú vương và Nhân vương.”
“Chàng chắc chắn? Không phải vì an ủi ta mới nói như vậy đấy chứ?”Đối với lời giải thích của Thiên Duật Dạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-qua-khi-phach-vuong-phi-muon-vung-len/1623561/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.