Thiên Duật Dạ lắc đầu: “Nếu như ca ca nàng có thể tìm được thì cũng không cần tìm nàng mười kiếp để báo thù rồi.”
“Cái gì? Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ lúc ấy hồn phách của nàng ấybị đánh tan?” Vũ Nhạc nghĩ tới khả năng này, quay đầu nhìn về phía bốnngười Nạp Lan Diễm, khóe miệng Hoa Lưu Băng gợi lên nụ cười dịu dàngnhìn Vũ Nhạc: “Cũng không phải, lúc đó nàng ấy chỉ đơn thuần là đã chết, nhưng lại không có cách nào điều tra ra. Tình huống này chắc hẳn là cóngười cố ý che giấu thân phận của nàng ấy, cũng giống như chúng ta giấudiếm thân phận của nàng. Còn nữa, thực lực của người này cũng không thểkhinh thường.”
“Cái gì? Còn có loại tình huống này? Vậy, các huynh nói xem, nàng có khả năng giống ta mang theo trí nhớ kiếp trước tới thế giới này?” Vũ Nhạcnghĩ tới nữ nhân gặp trong khách điếm, trực giác nàng cho rằng đó chínhlà Diệu Ngữ không sai, nếu như nàng vì cái gì đó mà trốn tránh không gặp mình, bây giờ cũng không thể biết được.
“Có phải nàng đã phát hiện cái gì không?” Nghe lời nói đầy hàm ý của Vũ Nhạc, Thiên Duật Dạ nhíu mày hỏi.
Vũ Nhạc thở dài một tiếng, lắc đầu: “Bây giờ còn chưa dám chắc chắn, khi ta tới Thánh Đức đã ở trong khách sạn Hỏa Đô thành gặp một người rấtgiống Diệu Ngữ. Nàng cũng không khác tuổi ta lắm, quan trọng nhất là mặc dù nàng không nhận ta, nhưng mùi hương quen thuộc trên người nàng cùngvới ánh mắt không lừa được người đều đã bán đứng tất cả. Có điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-qua-khi-phach-vuong-phi-muon-vung-len/1623547/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.