Chương trước
Chương sau
Chờ chút, hắn vừa mới nhắc tới “Ngữ nhi”, là Ngữ nhi mà nàng quen sao?Nghĩ tới thiếu nữ áo vàng nhìn thấy trong khách điếm kia rất giống DiệuNgữ, Vũ Nhạc khốn khổ mở miệng: “Không, không biết, Ngữ nhi theo nhưngươi nói, tên đầy đủ, khụ, tên đầy đủ là Diệu Ngữ?”
Nghe thấy cái tên này, thân thể to lớn của Yêu bỗng dưng cứng đờ, ngaycả cánh tay chuẩn bị đánh Vũ Nhạc cũng ngừng lại, lạnh lùng nhìn lướtqua Vũ Nhạc, khắp người tản ra vẻ âm u: “Cái tên này, ngươi xứng đượcgọi sao? Xứng sao?”
“Đợi một chút, nói như vậy, nàng chính là Diệu Ngữ đúng không? Ta, ta có thể biết mình đã làm gì nàng được không?” Vũ Nhạc thật sự không thể tin chính mình có thể ra tay độc ác với người khác, nhất là nữ nhân kia,lại là bạn thân của nàng. Nếu nói như vậy, năm đó Diệu Ngữ cũng xuyênkhông cùng với mình. Nhưng ngày hôm đó nữ nhân mình nhìn thấy trongkhách điếm, rõ ràng là Diệu Ngữ kia mà? Chẳng lẽ…? Nhưng mà, có khả năng này sao?
Lời nói của Vũ Nhạc khiến cho ánh mắt Yêu bỗng dưng trở nên lạnh lùng,lửa giận trong lồng ngực nháy mắt bùng phát, dường như không hề suynghĩ, chưởng phong ác liệt đã quét về phía Vũ Nhạc...Ngay tại giờ khắcnghìn cân treo sợi tóc, một chưởng phong mãnh liệt đã xông tới bên cạnhngười, thay nàng đỡ một chưởng trí mạng kia. Rồi sau đó, nàng ngã vàotrong cái ôm ấm áp quen thuộc. Nam nhân trợn mắt trừng trừng, rống tovới Yêu đã phẫn nộ đứng bên cạnh: “Ngươi còn là người sao? Nàng mà muộimuội của ngươi, ngươi đã quên lúc trước phụ thân đã nhắn nhủ ngươi thếnào sao? Ngươi lại dám vì một nữ nhân còn chưa rõ tình hình đã đẩy muộimuội mình vào chỗ chết?”
Yêu chậm rãi nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười hung dữ, “Muội muội? Muộimuội của ta từ lúc Ngữ nhi chết cũng đã chết, nữ nhân này, nữ nhân nàychính là đầu sỏ đẩy các nàng vào chỗ chết. Tránh ra, hôm nay ta nhấtđịnh phải giết nó, nhất định!”
“Yêu, đừng cố chấp nữa, còn tiếp tục dây dưa, ai trong chúng ta cũngkhông trốn thoát khỏi trừng phạt.” Giọng nói nghiêm túc của Nạp Lan Diễm vang lên sau lưng Yêu, Yêu vừa định mở miệng lại đột nhiên cảm giácđược cuồng phong gào thét tứ phía, một luồng áp lực vô cùng lớn đangtiến gần tới bọn họ, vẻ mặt rùng rợn, hắn không cam lòng nhìn về phía Vũ Nhạc: “Ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Lời còn dưadứt, thân hình màu đỏ lóe lên, bất ngờ biến mất.
Cho đến khi không cảm giác được hơi thở nguy hiểm nữa, giọng nói sốtruột của Qủy và Hoa Lưu Băng vang lên bên ngoài cửa: “Nhanh, nhanh phong bế thực lực của mình lại!” Vẻ mặt của Nạp Lan Diễm và Thiên Duật Dạlạnh lùng, nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống, điểm đại huyệt trên người,sau đó bắt đầu ngưng kết hơi thở…Sau thời gian uống cạn một chung trà,hai người vừa mới ngồi dậy thì ngoài cửa đã vang lên âm thanh âm trầmcủa Qủy: “Không biết kỵ binh Tiên giới giá lâm nơi này là có gì chỉgiáo?”
“Qủy Vương? Yêu Vương? Làm sao các ngài có thể xuất hiện ở đây?” Thủlĩnh kị binh mặc áo giáp bạc xoay người xuống ngựa trắng, khom lưng thilễ với Qủy và Hoa Lưu Băng. Chín kỵ binh đằng sau hắn cũng dồn dập quỳxuống hành lễ. Giọng nói ôn hòa của Hoa Lưu Băng lại vang lên: “Mau mauđứng lên, sao các vị lại xuất hiện ở đây?”
“Yêu Vương điện hạ khách khí, những lời này, nên để thuộc hạ hỏi ngàichứ?” Sắc mặt anh tuấn của thủ lĩnh khi nhìn đến cánh cửa đằng sau lưngQủy, trong đôi mắt thoáng hiện ra tia sáng: “Thỉnh cầu hai vị nhườngđường, vừa mới có người tự mình mở kết giới, chắc không phải…Là các ngài chứ?”
Qủy âm trầm nói: “Ở thế giới này, thực lực của chúng ta đã đạt tới đỉnhcao, vì sao lại muốn phá kết giới? Tam giới năm tộc đã đồng thời chếđịnh quy củ, sao lại dám dễ dàng phá hoại?
“Nhưng rõ ràng chúng ta đã cảm giác được kết giới bị mở ra ở hướng này,thỉnh cầu mở cửa, để chúng ta điều tra.” Thủ lĩnh kỵ binh tỏ rõ khôngđạt được mục đích không bỏ qua.
“Có chuyện gì? Bổn Vương khó lòng hạ giới một chuyến, các ngươi cũngkhông buông tha?” Giọng nói trong veo mà lạnh lùng vang lên phía saucửa. Cạch một tiếng, cửa phòng đang khóa được mở ra, hiện ra bóng dángthanh nhã như tiên tử chậm rãi đi ra ngoài, theo sát sau đó đích thị làmột vị lười nhác cả người màu vàng óng, nam tử tuấn duật. Nhìn tới đây,kỵ binh Tiên giới phịch một tiếng quỳ xuống đất, sắc mặt người nào cũngđông cứng lại, vẻ mặt biến đổi: “Thuộc hạ cùng tham kiến Tu La Vương bệhạ, tham kiến Thần Vương bệ hạ, không biết nhị vị điện hạ ở đây, thuộchạ đáng chết!”
“Đáng chết? Các ngươi thật sự đáng chết, cho dù các ngươi quản lý, cũngkhông nên quản chuyện tới đây, nữ nhân Tiên Dao kia dạy các ngươi nhưvậy sao?" Nạp Lan Diễm thản nhiên cười, lười biếng cúi đầu xuống, nhìnkỵ binh Tiên giới quỳ rạp dưới đất, lộ ra ý cười châm chọc.
"Tiên Vương điện hạ, nàng..." Kỵ binh Tiên giới vừa nghe thấy tráchnhiệm đổ về chủ tử nhà mình, nhất thời nghẹn lời. Qủy không có tâm trạng nghe bọn họ nói dài dòng, u ám tức giận quát: "Còn không nhanh cút đi?"
"Vâng, dạ dạ, thuộc hạ xin cáo lui, cáo lui đây." Cúi đầu lùi về sau mấy bước, xoay người chạy mất dép.
Nhìn về phía bọn họ biến mất, con ngươi ôn nhuận như ngọc của Hoa LưuBăng hiện lên chút lo lắng: "Sớm muộn gì Tiên Dao cũng biết, không bằngcác ngươi đi về trước? Dù sao việc quản lý Vương giới, Thần giới khôngthể tách rời các ngươi."
Ánh mắt Thiên Duật Dạ phút chốc âm u lạnh lẽo mạnh mẽ nhìn về phía bầutrời: "Khi chưa giải quyết triệt để xong chuyện ở đây trước, ta sẽ,tuyệt đối không trở về."
"Lần này Yêu dám cả gan quang minh chính đại xâm nhập, chắc đã đoánchúng ta không dám mở kết giới. Nếu không phải hắn ta xuống tay với Vũnhi thì hai người chúng ta cũng sẽ không kích động mở kết giới của mình. Bây giờ may mắn tránh được một kiếp, không có nghĩa tiếp theo còn cóthể may mắn như vậy. Nữ nhân Tiên Dao kia còn khó chơi hơn so với tưởngtượng của chúng ta. Huống chi hiện nay thực lực của Vương giới, Thầngiới đã vượt lên Tiên giới, không cam lòng trong lòng nàng ta sẽ càngtăng lên. Nữ nhân trở nên hung ác sẽ còn khó đối phó hơn so với namnhân." Trong con ngươi đen tối của Nạp Lan Diễm hiện lên vẻ lo lắng, chỉ cần một ngày bọn họ không quay về, nơi này sẽ không có ngày an bình.
"Các ngươi....Đang nói chuyện gì?" Vũ Nhạc y phục màu tím nhanh nhẹn đira, dung nhan thanh nhã thoát tục khiến cho bốn người phút chốc căngthẳng. Thiên Duật Dạ bất mãn hừ lạnh, một tay ôm lấy nàng vào tronglòng, giữ lấy nàng trước cái nhìn trừng trừng của huynh đệ: "Nhìn đủchưa?"
Qủy bất động thanh sắc lườm hắn, Hoa Lưu Băng nhếch khóe môi nở nụ cườibất đắc dĩ, Nạp Lan Diễm bĩu môi cười: "Chưa thấy đủ, Vũ nhi, cười chogia một cái!" Dứt lời, hắn liền giơ tay ra, lại bị Thiên Duật Dạ đập một cái: "Nháo đủ chưa? Vào nhà, có một số việc nên nói cho nàng rồi."
Nạp Lan Diễm bĩu môi, lắc lư y phục lóng lánh bước tới, Qủy, Hoa LưuBăng theo sát bên kia. Vũ Nhạc nhướn cao mi, có chút không hiểu nhìnThiên Duật Dạ: "Ha ha, rốt cuộc chàng cũng muốn nói cho ta rồi?"
"Ừm, vốn khi nàng đi ra luyện thấp địa ngục ta nên nói cho nàng, nhưngvẫn không muốn nàng nghĩ quá nhiều. Hôm nay, nàng đã thấy cũng nhất định phải nói cho nàng rồi." Thiên Duật Dạ bất đắc dĩ nhéo nhéo đôi má nonmềm của Vũ Nhạc, giọng nói phiền muộn: "Thật không biết tới khi nàochúng ta mới có thể cùng một chỗ, ngày đó, tại sao lại lâu như vậy?"
Vũ Nhạc vươn tay vuốt ve khuôn mặt Thiên Duật Dạ, há miệng thở ra, lạikhông biết nói gì cho phải. Thiên Duật Dạ cười nhẹ nắm lấy tay nàng:"Ngoan, ta không sao, đi, vào đi thôi!"
Năm người ngồi xung quanh một cái bàn vuông, Vũ Nhạc châm một bình tràngon cho bọn họ đưa tới từng người, sau đó mới dịu dàng nói: "Nói đi,tiện thể nói cho ta biết, Diệu Ngữ, rốt cuộc là gặp chuyện gì."
Thiên Duật Dạ vừa nghe nàng nói, nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, ánh mắtbỗng dưng lạnh lùng, đau lòng nhìn nàng: "Nàng...Mặt của nàng còn đaukhông?"
Vũ Nhạc trấn an vỗ vỗ tay hắn: "Không sao, các ngươi nói đi!"
Hoa Lưu Băng liếc mắt nhìn Thiên Duật Dạ một cái, phá vỡ im lặng, nhìnvề phía Vũ Nhạc: "Thế giới này, tổng cộng chia thành tam giới năm tộc,Tam giới đúng như chúng ta vừa nhắc tới Vương giới, Thần giới, Tiêngiới. Vương giới thuộc quyền của Tu La Vương Thiên Duật Dạ, Thần giớithuộc về Thần Vương Nạp Lan Diễm. Tiên giới thuộc về Tiên Vương TiênDao. Tiếp theo đó là năm tộc, theo thứ tự là Qủy tộc, Thú tộc, Yêu tộc,Nhân tộc, mà Ma tộc, Yêu tộc, Qủy tộc thuộc về ta và Qủy. Ma tộc có Mavương là Yêu. Còn Nhân tộc, Thú tộ thì có cơ hội sẽ nói cho nàng sau."
"Tam giới năm tộc có quy định bất thành văn, bất luận tộc nào nếu bướcvào địa bàn của người khác, nhất định phải phong ấn thực lực của chínhmình. Đương nhiên, cũng không phải toàn bộ thực lực, mà phần thực lựcnày là hạn chế do mỗi Vương bố trí kết giới ở địa bàn mình. Mà hiện tạichúng ta đang ở Nhân giới, thực lực bị phong ấn đến đỉnh kỳ Tử Đế. Kỵbinh Tiên giới vừa rồi phụ trách những vấn đề này. Ta giải thích nhưvậy, nàng đã hiểu rõ chưa?" Nạp Lan Diễm uống một ngụm trà, nhìn về phía Vũ Nhạc.
Vũ Nhạc hơi gật đầu: "Cái này cũng không có gì không rõ, nhưng ta cóđiều không hiểu, nếu kiếp thứ mười này phiền toái như vậy thì vì saokhông để cho Yêu trực tiếp giết ta? Đến lúc đó chẳng phải ta sẽ chịuxong mười kiếp rồi sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.