Chương trước
Chương sau
Vũ Nhạc vừa nói xong, năm người thâm sâu nhìn nhau, đều thấy được sựtrung thành trong mắt mỗi người, Tu La dẫn đầu đứng lên: “Khởi bẩm mônchủ, thuộc hạ là Thiên Huyền đường chủ của La Sát Môn, chủ yếu phụ trách bốn mạng lưới quan hệ tổ chức của La Sát Môn, hiện nay dưới trướng tacó 1000 người.”
Tát Ma theo sát phía sau, trên mặt tràn ngập vẻ cung kính: “Khởi bẩm môn chủ, thuộc hạ là Địa Khôn đường chủ của La Sát Môn, chủ yếu phụ tráchmạng lưới thu thập tin tức của La Sát môn, dưới trướng của ta cũng cókhoảng 1000 người.”
Ngải cười nhẹ đứng lên, giọng nói mềm mại nhìn Vũ Nhạc: “Khởi bẩm mônchủ, thuộc hạ là Phong Đường đường chủ của La Sát Môn, chủ yếu phụ trách các cửa hàng lớn nhỏ của La Sát môn, dưới trướng của ta có trên 3000người.”
Ni Mạn xinh đẹp, trên mặt lóng lánh ánh sáng, “Khởi bẩm môn chủ, thuộchạ là Thủy Mặc đường chủ của La Sát Môn, chủ yếu phụ trách tất cả cácviệc đi lại của La Sát môn, dưới trướng ta cũng không có nhiều người,chỉ có 500 người, nhưng đều thông minh tháo vát.”
Lưu Thương tuấn dật lạnh lùng không giỏi nói chuyện ho nhẹ một tiếng,thản nhiên nói: “Khởi bẩm môn chủ, thuộc hạ là Hỏa Diễm đường chủ của La Sát Môn, chủ yếu phụ trách việc huấn luyện người bên trong La Sát môn,thưởng phạt, người dưới trướng của ta khoảng trên dưới 5000 người.”
Nghe xong năm người hồi báo, trong lòng Vũ Nhạc đột nhiên cảm thấy kinhngạc, La Sát môn này quy mô cường đại như vậy, số lượng người tính sơqua đã trên một vạn. Một vạn người, đúng là sự tồn tại nguy hiểm ở TửMinh đại lục, mẫu thân của nàng rốt cuộc là nhân vật nào? Thực lực lớnnhư vậy cư nhiên lại không bị các thế lực khác phát hiện, bọn họ làm thế nào vậy?
Tựa hồ nhận ra Vũ Nhạc bị chấn kinh, Tu La bình tĩnh trầm ổn nói: “LaSát môn vẫn luôn ẩn giấu, trước đây chưa từng công khai lộ diện cho nênLa Sát môn vẫn là một thế lực xa lạ ở Tử Minh đại lục. Có điều thực lựchiện tại có thể vào hàng hạng nhất ở đây.”
Vũ Nhạc cúi mắt không nhìn ra cảm xúc, Tu La thấy thế, tiếp tục nói: “Có điều, lão chủ tử đã phân phó, nếu có một ngày người chân chính tiếpnhận La Sát môn vậy sẽ làm cho nó xuất hiện một cách rực rỡ nhất.”
Tu La nói làm Vũ Nhạc phút chốc ngẩng đầu: “Ngươi nói cái gì?”
“Bẩm môn chủ, lão chủ tử đã từng phân phó, nếu người chính thức tiếpnhận La Sát môn thì hi vọng người có thể làm cho nó trở thành một viênngọc tuyệt đối chói sáng ở đại lục này.” Tu La mỉm cười, trên mặt lộ vẻquả quyết.
Tuyệt đối, chói mắt? Có ý gì? Chẳng lẽ…Là muốn để La Sát môn dùng điềukiện tốt nhất xuất thế sao? Nghĩ đến đây, nàng có chút không tin nổingẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy năm người Tu La dùng ánh mắt nghiêmtúc nhìn nàng: “Môn chủ, chúng ta trên dưới đều đã chờ đợi ngày này rấtlâu, xin người lãnh đạo chúng ta, để cho nó càng thêm cường đại đi?”
Vũ Nhạc dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, vẻ mặt mịt mờ: “Cường đại? Vậy…Ta có thể cự tuyệt không?”
“Cự tuyệt? Môn chủ, người…Làm sao người có thể?” Vũ Nhạc nói những lờinày lập tức làm cho năm người chấn kinh, lúc bọn họ vẫn còn há to miệng, Vũ Nhạc chỉ lười biếng nhún nhún vai: “Muốn gánh vác một thế lực lớnnhư vậy cũng không phải chuyện dễ, Vũ Nhạc ta luôn muốn tự do, không hyvọng bị trói buộc, cho nên…Các ngươi đã tìm lầm người.” Ngữ khí của nàng thật là bình tĩnh.
“Nhưng…Nhưng người là người thừa kế duy nhất của lão chủ tử, nếu nhưngười cự tuyệt thì La Sát môn chẳng phải là không có tương lai sao?” TuLa nhếch môi, nhíu mày nhìn về phía Vũ Nhạc.
“Đúng vậy môn chủ, chúng ta ẩn giấu nhiều năm như vậy, chẳng phải là hi vọng tới một ngày hãnh diện sao?” Tát Ma có chút không hiểu gãi gãiđầu, vẻ mặt nhìn về phía Vũ Nhạc ngập tràn khó hiểu.
“Nếu môn chủ phiền lòng vì chuyện lớn nhỏ trong môn về sau thì chỉ cầnngười tin tưởng, chúng ta sẽ lo liệu ổn thỏa mọi việc.” Nhìn Vũ Nhạc cóchút đau đầu xoa huyệt Thái Dương, Ni Mạn nhẹ cười nhìn về phía nàng.
“Đúng vậy, năm người chúng ta tuyệt đối không để người phiền lòng.” Ngải nhìn thấy sắc mặt Vũ Nhạc hơi lộ vẻ cảm động, lập tức thừa dịp nói:“Nếu La Sát môn được ra mắt, tất nhiên sẽ có nhiều việc hơn hiện tạinhiều, việc này chúng ta có thể dự đoán trước. Nhưng rất may năm ngườichúng ta trong lúc hợp tác sớm đã hiểu nhau mười phần, cho nên thật sựnhững việc sau này khiến người lo lắng sẽ không có quá nhiều, người vẫncó thể tự do tự tại như trước.”
Vũ Nhạc vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón út, chăm chút nhìn Ngải: “Lời này là thật?”
Đôi môi đỏ mọng của Ngải cong lên: “Đương nhiên, lừa gạt người chúng ta được lợi gì chứ?”
Vũ Nhạc bán tính bán nghi nhìn bọn họ một lúc thật lâu mới thở dài mộthơi: “Cũng được, nếu mẫu thân đã dặn dò như vậy mà ta cự tuyệt cũngkhông thể được. Nhưng các ngươi cũng đừng quên những lời mình đã nói,nói thật cho các ngươi biết, bản cô nương cực kỳ lười, đừng mơ tưởng bắt ta làm thêm giờ.”
Năm người Tu La nhìn nhau nháy mắt mấy cái, đều thấy được trong mắt nhau ý cười, Thiếu chủ tử của bọn họ đúng là giảo hoạt, chuyện trong tươnglai có ai có thể đoán trước hết đây? Nếu lúc đó thanh đao nằm trên cổcũng không phải do chúng ta quyết định, thời khắc mấu chốt vẫn do Mônchủ quyết định, “Đó là đương nhiên, đương nhiên.” Lúc này bọn hắn ngoàitrừ phụ họa vẫn nên phụ họa thôi?
Nhưng có điều khiến bọn họ chuẩn bị không kịp đó là Vũ Nhạc không phảilà thiếu nữ mười sáu tuổi, nàng có suy nghĩ, tư tưởng quyết đoán củangười hiện đại, làm sao có thể dễ dàng bị đám người cổ đại bọn họ lừadối chứ? Chuyện tương lai mặc dù có nhiều chuyện xảy ra thì thế nào chứ? Dù sao có thuộc hạ cường đại ở đây, nàng lập tức phủi mông chạy lấyngười, bỏ ngang không liên quan, bọn hắn có năng lực kéo nàng lại không? Cùng lắm thì chơi xấu một chút, đây chính là việc sở trường nhất củanàng.
Bỗng nhiên, trong mắt Vũ Nhạc lóe lên ý cười, vẻ mặt thoải mái nhìn vềnăm người Tát Ma: “Nếu như vậy thì quyết định luôn nhé? Chọn ngày khôngbằng gặp ngày, như vậy đi, mượn bữa tiệc tân hôn của ca ca ta, để cho La Sát môn một lần là nổi tiếng, an bài cụ thể thế nào, các ngươi đưa lỗtai qua đây…”
Chín ngày sau, theo âm lịch là ngày 12 tháng Chạp, là ngày hoàng đạo vô cùng tốt đẹp, ánh nắng tươi sáng.
Ngày hôm đó, Đại thiếu gia Nhạc gia của Tử Minh đại lục cưới thê là Cácchủ Thất thải các Tử Luyến của học viện Thánh Đức. Hôn lễ của bọn họkhông chỉ hấp dẫn các thế lực khắp nơi mà thậm chỉ toàn bộ dân chúngKinh thành cũng bị chấn động. Nghe nói ngày hôm đó khắp đường phố củaHoàng thành phủ kín màu đỏ, các khách nhân từ bốn phương tám hướng không ngừng kéo tới, cũng làm mọi người đối với thiên hạ đệ nhất phú gia càng thêm ngưỡng mộ, đúng là danh bất hư truyền!
Sáu người Vũ Nhạc từ lúc Nhạc Mộ Thần xuất môn nghênh đón tân nương đãtrở về Nhạc gia trang. Nàng đã lâu không thấy song thân nên đã làm nũngmột hồi, làm đám người Cung Tuyết nổi da gà, không tưởng tượng nổi tiểuthư còn có bản lĩnh này, làm nũng có thể khiến núi băng hòa tan, nếuhiện tại là gia ở bên người nàng thì còn tốt đẹp thế nào đây?
Khi đó Nhạc Mộ Thần nghênh đón tân nương vượt qua chậu than, đi vào đạimôn, Vũ Nhạc giơ tay vỗ tay, khóe môi nâng lên nụ cười hưng phấn. Ngaysau đó, mọi người kinh ngạc hô lên, bầu trời ngập tràn màu hoa đỏ phiêudiêu hạ xuống, cùng với đó là dải hoa cao hơn ba thước được vô số thị nữ dùng võ công thượng thừa bay lượn cao thấp trên thảm đỏ, chỉ trong thời gian ly trà nhỏ đã trải ra thảm đỏ ấm áp. Nhìn thấy cảnh tượng trướcmắt, Nhạc Mộ Thần ngây ngẩn cả người, tất cả khách nhân cũng ngây ngẩn,ngay cả Tử Luyến đang che khăn lụa cũng cảm giác thấy có điều không bình thường.
Sau đó, khi dải hoa hạ xuống đã xuất hiện một thiếu nữ mặc y phục màuhồng nhạt, làm mọi người nghẹn họng trân trối, nàng nhẹ cười sau đó hắng giọng, âm thanh ngọt ngào cũng theo đó phát ra: “Đầu tiên, chúc mừngNhạc đại công tử cưới được mỹ nhân về, tiếp theo, ta đại biểu cho tiểuthư nhà chúng ta, gửi đệ nhất lễ vật tới thiếu gia.” Dứt lời, nàng taonhã xoay người, chỉ vào thảm đỏ phía trước nói: “Mời Tử Luyến cô nươngôm lấy cánh tay của đại thiếu gia, từ từ bước lên thảm đỏ này.” Bỗngnhiên, một tràng vỗ tay vang lên, một khúc nhạc hôn lễ vang vọng cả Nhạc gia trang.
Hai người Nhạc Mộ Thần, Tử Luyến mở to mắt, có chút khó tin nhìn cảnhtượng trước mắt, đây…đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Còn có khúc nhạckia nữa, là cái khúc nhạc gì thế? Tuy rằng rất êm tai, nhưng mà, nhưngmà rất quái dị đó!
“Các vị khách quý, các vị bằng hữu, cảm tạ mọi người trong lúc bận rộnđã tới tham gia hôn lễ của Nhạc Mộ Thần và Tử Luyến. Bây giờ, chúng tanhiệt liệt vỗ tay, chúc mừng đôi trai tài gái sắc này…” Nữ tử mặc y phục màu trắng nhìn thấy tân lang tân nương ngẩn người, vội vàng nói lời mởđầu, vỗ tay đầu tiên. Mà lúc này khách khứa đứng hai bên thảm đỏ đã bịhôn lễ quái dị này làm cho hứng thú, tiếng vỗ tay giống như dời núi lấpbiển vang lên.
Nhạc Mộ Thần, Tử Luyến nhìn nhau, sau đó chậm rãi đi về phía cổng hoalãng mạn. Giọng nói ngọt ngào của vị thiếu nữ áo trắng vang lên theobước chân của hai người: “Đây là thảm đỏ dài trăm thước, thể hiện chúngta chúc phúc cho đôi tân lang tân nương. Mà hai bên thảm đỏ có 100 bóhoa tươi, nó thay mặt cho khách nhân chúng ta hy vọng hai người trăm năm hòa hợp tốt đẹp. Cùng với đó là 101 loài hoa tươi, thể hiện tân langtoàn tâm toàn ý với tân nương, vĩnh viễn không phản bội lời thề. Các vịkhách quý, chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hơn nữa, chúc phúc cho bọnhọ!”…
Khi hai người cùng nhau đi vào lễ đường, thiếu nữ áo trắng cầm một vònghoa xinh đẹp đặt lên trên đầu Nhạc Mộ Thần, cũng đưa cho Tử Luyến một bó hoa tươi kiều diễm ướt át. Sau đó, nàng nhẹ cười đứng bên cạnh Vũ Nhạc. Nhìn thấy thế, Nhạc Mộ Thần cuối cùng cũng rõ ràng tiểu thư trong lờinàng ta nói là ai rồi chứ? Đột nhiên hắn không biết nên cười hay nênkhóc, nam nhân lại đội vòng hoa trên đầu còn ra bộ dáng gì nữa?
Đúng lúc này, giọng nói hùng hồn của người chủ trì hôn lễ mới có cơ hộiphát ra, “Sau đây, mời tân lang tân nương bái thiên địa…”
“Bái cao đường…”
“Phu thê giao báo…, Buổi lễ kết thúc, đưa vào động phòng…” Những lời này phát ra, trong nháy mắt mọi thứ sôi trào, Nhạc Mộ Thần bị một đám người vây quanh đưa về phía hỉ phòng.
“Vũ nhi, đây là đệ nhất lễ vật, vậy còn lễ vật thứ hai là gì?” Nhạc MộDương nháy mắt ra hiệu nhìn muội muội nhà mình, trong đầu người này chứa cái gì thế, sao có thể khiến người khác kinh ngạc như vậy?
Vũ Nhạc vừa chuẩn bị trả lời, lại đột nhiên cảm giác được mùi máu đặctrưng tràn ngập tại lễ đường. Cùng lúc đó năm người Cung Tuyết, nămngười Ni Mạn bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh nàng, đồng thời nói: “Khôngtốt, có sát khí.” Lúc này thực lực của Nhạc Mộ Dương mới chỉ đạt tớicảnh giới Tử Tông, bởi vậy không có cảm giác khác lạ, hắn vừa định mởmiệng hỏi lại nghe thấy ba tiếng bịch bịch vang lên. Ba tên gia đinh bịvứt như vứt rác vào trong cửa lễ đường, toàn thân đẫm máu nhìn mà ghêngười. Khách khứa còn chưa kịp nháo động phòng đã nhìn thấy cảnh tượngnhư vậy, sau khi kinh ngạc, hô to lên: “A…Giết người, giết người!”Trongnháy mắt, cục diện không cách nào không chế được. Nhị lão Nhạc gia saukhi sững sờ một chút, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, vừa mới đứnglên lại bị Vũ Nhạc dùng tay ngăn lại: “Người đâu.”
“Có thuộc hạ.” Hai bóng đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh Vũ Nhạc, “Bảohộ thật tốt nhị lão, xảy ra chuyện gì thì đưa đầu tới gặp ta.” Giọng nói lạnh thấu xương giống như gió lạnh thổi qua, hắc y nhân bình tĩnh lĩnhmệnh.
Nhạc Thanh Sơn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nữ nhi, điềm đạm nói: “Bảo hộ chính mình thật tốt.”
Vũ Nhạc mỉm cười: “Xin phụ thân, mẫu thân yên tâm.”
Nhạc Thanh Sơn gật đầu, đưa phu thân rời khỏi. Chuyện hôm nay nhất địnhlà có người cố ý gây chuyện, nếu bọn nhỏ đã trưởng thành thì hắn cũngkhông tiện nhúng tay vào.
“Đệ tử La Sát môn nghe lệnh, hộ tống các vị khách nhanh chóng rời khỏiNhạc gia trang, không được có sơ suất.” Vũ Nhạc chắp tay sau lưng, ánhmắt lạnh lẽo lớn giọng nói, mà ẩn vệ đang ẩn thân trong Nhạc gia trangnghe được mệnh lệnh này, lặng yên không tiếng động chấp hành mệnh lệnh.
Nhạc Mộ Thần và Tử Luyến vẫn mặc hỉ phục nghe tin chạy tới, mắt nhìn batên gia đinh ngoài cửa, ánh mắt ngưng lại, “Sao lại thế này?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ của Vũ Nhạc đột nhiên lạnh lẽo: “Dám công khai khiêu chiến Nhạc gia, lá gan không nhỏ.”
Cung Tuyết nhìn thi thể ba tên gia đinh, trên mặt nhất thời tràn ngậpkhí lạnh thấu xương, trầm mặc một lúc mới ngẩng đầu nhìn về phía VũNhạc, buồn bã nói: “Nội
tạng bọn họ đã bị khóet đi.”
…Những người ở đây nghe xong lập tức hít hơi lạnh, may mà ở lại đều làthan tín của Nhạc gia, năng lực tâm lí đương nhiên cường hãn hơn ngườibình thường rất nhiều.
“Có thể có manh mối gì?” Vừa rồi các nàng cũng chỉ ngửi thấy mùi máutươi, không nhìn thấy là ai vứt bọn họ xuống. Có điều có thể khẳng địnhthực lực của đối phương còn cao hơn của Vũ Nhạc, mà thực lực tối cao ởđại lục này là đỉnh kì Tử Đế, đối phương đã làm thế nàoi thoát khòi sựchú ý của bọn họ? Việc này…Hình như không đúng lắm? Chẳng lẽ thật sự cónhân vật bên trên đỉnh kì Tử Đế xuất hiện ở đại lục này? Có khả năng đósao?
Cung Tuyết mím môi không nói gì, Quả Nhiễm, Mia, Bối Khả nhìn thấy cảnhđó cũng từ từ ngồi xuống, lật lên xem xét. Vẻ mặt các nàng đột nhiênlạnh lung, cùng quay đầu về phía Cung Tuyết. Cung Tuyết gật đầu, bốnngười đột nhiên im lặng, phản ứng như vậy khiến Vũ Nhạc không hiểu rõ:“Không phải các muội tra ra được gì chứ? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Cung Tuyết không nói gì, đầu ngón tay linh tụ linh lực, trực tiếp đốtcháy ba thi thể kia. Trong không khí tràn ngập mùi đốt thi thể gay mũi,nhưng không ai rời khỏi, có thể nhận ra chuyện này không hề bình thường.
Ngay tại lúc mọi người còn đang im lặng, Vũ Nhạc đột nhiên bị đưa vàomột vòng tay ấm áp, cùng với đó là giọng nói lo sợ của Thiên Duật Dạ:“Nàng thấy thế nào? Nàg có sao không?”
Ngay sau đó là một giọng nói âm dương quái khí vang lên: “ Không phải vẫn đang đứng bình thường sao? Ngươi mù à?”
“Lo lắng sẽ bị loạn đó!” Giọng nói ôn nhuận lười biếng giang lên tiếp sau đó.
“Hừ, còn nói chính mình không lo lắng, lừa mình dối người.” Vẻ trào phúng trong lời nói lại mang theo sự than thiết nồng đậm.
“Sao các người lại tới đây?” Nhìn trước mắt một Quỷ Vương y phục màu đen hung ác nham hiểm, Nạp Lan Diễm y phục màu vàng óng trên mặt hiện lênvẻ khinh thường, một Hoa Lưu Băng y phục màu trắng ôn nhuận nho nhã cùng với Thiên Duật Dạ y phục màu tím thuần khiết, Vũ Nhạc lộ vẻ kinh ngạc.
“Trả lời ta, nàng thấy thế nào?” Thiên Duật Dạ lắc lắc bả vai Vũ Nhạc,vội vàng muốn biết câu trả lời, đối với vẻ châm chọc của Quỷ, Hoa LưuBăng, Nạp Lan Diễm, hắn không hề để ý, điều hắn quan tâm chỉ có nữ nhâncủa mình có ổn hay không.
Vũ Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta không sao, chỉ là vừa rồi có ba tên giađịnh bị người ta khoét nội tạng để ở trên sảnh, đã bị Cung Tuyết hỏatang rồi.”
“Chuyện này của Nhạc gia không cần nhúng tay vào, nhanh chóng rời đi,nàng đi theo chúng ta.” Dứt lời, ánh mắt Thiên Duật Dạ sắc bén nhìn vềphía đám người Cung Tuyết: “Các ngươi ở lại giải quyết tốt mọi việc.”
“Vâng, gia.” Cung Tuyết hơi hơi ủy khuất, gật đầu lĩnh mệnh.
Ngay sau đó, Thiên Duật Dạ vươn tay ra ôm lấy Vũ Nhạc vào trong long,nhanh chóng biến mắt tại chỗ. Quỷ, Nạp Lan Diễm, Hoa Lưu Băng cũng nhanh chóng biến mất. Năm người Tu La nhìn về phía Vũ Nhạc vừa rời khỏi, hámiệng thở dốc, không nói được gì. Cung Tuyết thấy thế, mỉm cười: “Yêntâm đi, tiểu thư rất an toàn, các ngươi cũng ở lại bảo vệ Nhạc gia trang đi?”
Tu La mỉm cười: “Vô cùng vinh hạnh.” Rồn sau đó hắn lắc mình lui ra.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Huynh đệ Nhạc gia bị bỏ rơi ở bên cạnhđột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, nếu không thìbốn nam tử như thần kia làm sao có thể cùng xuất hiện ở đây?
Cung Tuyết nhìn ánh mắt rét lạnh của Nhạc Mộ Thần, đột nhiên không biếtphải giải thích thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng trả lời: “Vừa rồi chủ nhân đã phân phó, các ngài chỉ cần bảo vệ tốt già trẻ lớn bé trong Nhạc giatrang là được rồi, những việc khác hãy giao cho chúng ta. Ta chỉ có thểnói cho các ngài thực lực của đối phương chúng ta không thể tưởng tượngđược.”
“Vậy còn Vũ Nhi?” Nhạc Mộ Thần lo lắng nhìn về phía Vũ Nhạc biến mất, có bốn bọn họ ở bên thì muội ấy sẽ cực kì an toàn, phải không?
“Đại thiếu gia yên tâm, tiểu thư cực kì an toàn, thật xin lỗi không ngờhôn lễ ngày hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.” Nững thứ nên tới đã tớirồi, phải không?
“Không sao, chuyện này các ngươi cũng không thể dự đoán trước được.Thôi, Mộ Dương, nhanh đi xem xét một chút trong phủ còn có người khác bị hại hay không. Mặt khác phải hậu tang ba gia đình vừa rồi.” Tuy rằngkhông còn thi thể nhưng tóm lại vẫn phải lá rụng về cội.
“Được ca ca, ta đi làm ngay.” Nhạc Mộ Dương cau mày, kéo quản gia đi vềphía tiền viện. Nhạc Mộ Thần quay người nhìn về phía Tử Luyến: “Mệt mỏicả một ngày rồi, nàng đi nghĩ ngơi trước đi, sau đó đi cùng mẫu than,còn lại giao cho chúng ta.”
“Được, chàng phải cẩn thận một chút.” Tử Luyến nhẹ gật đầu, đi về phía nội viện.
Nhạc Mộ Thần quay đầu nhìn về phía Cung Tuyết: “Có việc gì cần, cứ mở lời.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.