Chương trước
Chương sau
Sau khi đại hội đón người mới kết thúc, sáu người cùng đi mua đồ dùnghằng ngày. Sau khi trở về, Mộc Ngư phụ trách nấu bữa tối, năm người khác lập tức đi vào trong Linh Giới, giúp Vũ Nhạc giải trừ phong ấn.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, lông mày Cung Tuyết khẽ chau lại, không đànhlòng nhìn Vũ Nhạc: “Tiểu thư, quá trình này rất thống khổ, người nhấtđịnh phải chịu đựng nha!”
“Thống khổ? Qủa Nhiễm giải trừ phong ấn cũng không thấy nàng thống khổmà?” Vũ Nhạc vừa nghe có chút khổ sở, khó hiểu nhìn Cung Tuyết.
“Tiểu thư, phong ấn của người không giống của chúng ta. Phong ấn củachúng ta chủ yếu là vì ngăn cản tốc độ trưởng thành và trí nhớ kiếptrước. Còn người là trực tiếp bị phong ấn linh lực, quá trình này giannan hơn rất nhiều.” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Cung Tuyết tràn lên vẻkhông đành lòng, nếu như có thể, ta nguyện ý không để chủ nhân của mìnhbị thương tổn.
“Vậy…Ta cần làm cái gì?” Nếu nói đau khổ, không phải là nước sôi lửa bỏng chứ?
“Chỉ cần người luôn duy trì tỉnh táo là được. Qúa trình này cầu bốn mươi chín ngày, trong thời gian này, người không thể ngủ.” Nhìn bộ dáng dèdặt của Vũ Nhạc, Qủa Nhiễm hơi mỉm cười. Mà Vũ Nhạc nhìn thấy thế, cảmthấy gian ác vô cùng, tuyệt đối là lợi dụng việc công trả thù riêng.
“Ta có thể nói cho người biết, ta có thể đánh ngươi không?” Nhìn lúm đồng tiền như hoa của bốn người, mỗ nữ nắm chặt quả đấm.
“Có thể, sau khi người khôi phục linh lực, muốn xử trí chúng ta thế nàocũng được.” Mia nở nụ cười rực rỡ: “Cười cái rắm mà cười, hàm răng ngươi rất trắng sao?” Mỗ nữ hừ lạnh một tiếng, ngồi luôn xuống đất, nhìn bốnngười sau lưng: “Bắt đầu đi.”
Lần này, ngay cả người luôn duy trì mặt than, Bối Khả, cũng bất lực giật giật khóe miệng, chỉ chỉ phía sau bảo tháp nói: “Tiểu thư, không phải ở chỗ này, là ở Hàn Băng trì.”
Vũ Nhạc vừa nghe nàng nói, nghe lời đứng lên, dùng sức liếc xéo bốnngười, đi về phía bảo tháp, vừa đi vừa than thở: “Diễn trò khỉ gì đây,phiền toái như vậy, đáng ghét, Hàn Băng trì, vừa nghe đã biết là khôngphải nơi tốt lành gì. Hay thật, tên đúng như trên mặt chữ, không phảinàng không được ngủ sao? Nơi lạnh giá như vậy, ai ngủ nổi chứ?”
Trong lúc Vũ Nhạc còn đang suy nghĩ, đã bị dẫn tới trước giá sách ở đạisảnh lầu một. Cung Tuyết dễ dàng mở ra cơ quan, hai bên giá sách từ từmở ra, lộ ra một cánh cửa đá. Cung Tuyết xoay người nhìn Vũ Nhạc: “Tiểuthư, vào thôi!”
Vũ Nhạc không nhịn được gật đầu, bốn người này đúng là có quan hệ khôngtầm thường với nàng, nếu không sao có thể quen thuộc với Linh Giới nhưvậy?
Năm người thuận lợi tiến vào, cửa đá chậm rãi khép lại đằng sau. Sau khi đi được năm sáu bước, Vũ Nhạc thình lình rùng mình, giải trừ phong ấn,cái giày vò này, đúng là không bình thường…Gian nan.
Tựa hồ nhìn thấu Vũ Nhạc căng thẳng, Cung Tuyết nhẹ giọng giải thích:“Tiểu thư không cần quá lo lắng, tuy nói là ở trong hồ băng chịu chútkhổ cực, có điều nơi này là hồ Hàn Băng, rất hiếm có, không chỉ có thểcường thân kiện thể mà còn phụ trợ tu luyện tốt nhất, tu luyện trong này có thể gấp ba bốn lần so với bên ngoài!”
Nghe vậy, ánh mắt Vũ Nhạc sáng lên, nếu có công hiệu như vậy thì khônguổng phí nàng chịu thiệt thòi như vậy. Nàng quay đầu nhìn về phía bốnngười: “Còn chờ cái gì, bắt đầu đi?”
“Được, mời tiểu thư nhảy vào chính giữa hồ, bốn người chúng ta đứng ởbốn góc. Người không cần nghĩ gì cả, chỉ cần tận lực hấp thu nội lực màchúng ta truyền cho người là được.” Cung Tuyêt chỉ vào giữa hồ băng, cẩn thận dặn dò.
“Được, ta hiểu rồi.” Vũ Nhạc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Nàng đứng trên bậcthang, cẩn thận đưa chân tiến vào trong hồ băng, bỗng nhiên cảm thấy giá rét thấu xương cuốn lấy toàn thân, từng tế bào trên người đều dựng lên. Nhìn ánh mắt khích lệ của bốn người Bối Khả, Vũ Nhạc cắn chặt răng,dùng sức nhảy xuống, cách dày vò này thật sự là kích thích xuyên thấu,chưa bao giờ trải nghiệm qua. Máu trong người nàng dường như trong nháymắt đông cứng lại, nàng cố sức di chuyển thân thể, đi về phía chính giữa hồ băng…
Nhìn Vũ Nhạc đã đứng lại, bốn người nhìn nhau, không hề do dự nhảy vàovị trí bốn cạnh góc. Sau khi chuẩn bị xong, trên đầu ngón tay mỗi ngườiđều hiện ra ánh sáng riêng biệt. Màu vàng của Mia, màu trắng của CungTuyết, màu đỏ Qủa Nhiễm, màu xanh dương của Bối Khả. Bốn đường ánh sángngưng tụ trên người Vũ Nhạc, tựa hồ như một quả cầu sáng hào quang rựcrỡ. Dưới sự vận công của bốn người, vầng hào quang từ từ phát ra ánhsáng màu tím nhàn nhạt, tầng ánh sáng này chậm rãi di chuyển xuống dưới…
Mười ngày sau, khi tầng hào quang màu tím hoàn toàn bao bọc lấy Vũ Nhạc, bốn người đồng thời thu nội công. Cung Tuyết cầm đầu bốn người co haichân lại, trôi lơ lửng phía trên Hàn Băng trì. Cung Tuyết đọc một chuỗichú ngữ, la lớn: “Hợp!” Đột nhiên, bốn người dùng tốc độ cực nhanh xếpthành một đường thẳng, di chuyển xuống phía dưới, cho đến khi bốn ngườingang hàng với Vũ Nhạc. Bốn người Cung Tuyết đột nhiên mở mắt, đồng nhất múa lượn ở phía sau, Cung Tuyết ở phía trước. Bốn người chuyển độngphát huy tất cả sức mạnh, mở thông mấy huyệt đạo lớn ở sau lưng của VũNhạc. Phía sau lưng nàng dần dần xuất hiện một vài đường nét phức tạp,đường nét không giống màu sắc của Qủa Nhiễm, mà lấp lánh đủ loại ánhsáng. Cung Tuyết nhìn thấy vậy, nhịn không được nhíu mày: “Tình hìnhkhông được tốt lắm, như thế này chúng ta có lẽ không thể hoàn thành!”
“Tiểu Giới, mời Chủ nhân tới đây.” Bối Khả ngồi ở phía cuối cùng, bìnhtĩnh quay sang dặn dò Tiểu Giới. Tiểu Giới nhanh chóng hiện ra, thảnnhiên nhìn về phía Vũ Nhạc, cân nhắc một chút: “Được rồi, các ngươi yêntâm, ta đi một chút sẽ về.” Phong Ấn đến từ Thượng Cổ? Phong ấn của chủnhân xảy ra biến dị từ lúc nào?
Khi Tiểu Giới rời đi, bốn người Cung Tuyết cũng không nhãn rồi, một giây cũng không dám dừng việc truyền linh lực vào Vũ Nhạc. Nếu nàng không có linh lực bảo vệ, lại ngồi trong Hàn Băng trì, thì sẽ trúng hàn độc, một khi dính vào, không thuốc nào chữa được. Họ không dám phân tâm một phút nào.
Ứớc chừng sau thời gian ba chung trà, Cung Tuyết cảm thấy một áp lực vôhình đi tới phía họ, ánh mắt nàng sáng lên: “Chủ nhân tới.”
Vừa dứt lời, một bóng hình màu đen xuất hiện trên bầu trời của Hàn Băngtrì. Nhìn thấy bóng dáng vương giả đang từ từ đi xuống, bốn người CungTuyết thả lỏng tâm tình.
“Xảy ra chuyện gì?” Thiên Duật Dạ nhanh chóng nhìn sang Vũ Nhạc đangnhắm chặt hai mắt, cảm thấy nàng vẫn hô hấp bình thường, hắn thở phàonhẹ nhõm, ngước mắt nhìn Cung Tuyết. Cung Tuyết chuyển động sức mạnhmột lần nữa, sau lưng Vũ Nhạc xuất hiện các đường sáng màu sắc khácnhau. Vào lúc này, Thiên Duật Dạ trước giờ đều vững như bàn thạch lộ ravẻ khiếp sợ trên khuôn mặt tuấn tú: “Thượng cổ Phong ấn?”
“Đúng, thuộc hạ vừa mở phong ấn của chủ nhân thì thấy có gì không đúng,việc này so với chúng ta đã điều tra khác nhau quá lớn. Chẳng lẽ, phongấn này có thể tự xảy ra thay đổi sao?” Chuyện quái dị này, họ cũng chỉtrải qua ở ngàn năm trước, không ngờ trải qua một ngàn năm lại có thểgặp lại, hay là do bị phong ấn tại đại lục này, quá kì quái!
Thiên Duật Dạ nhăn lông mày trán, suy nghĩ cái gì đó, một lát sau, hắntrực tiếp đứng ở sau lưng Bối Khả, chỉ huy bốn người: “Làm theo ta,không cần hoảng sợ, nhìn có vẻ rất khó nhưng thao tác thực tế, cũngkhông khó lắm.”
“Dạ, chủ nhân.” Bốn người đồng thanh trả lời, trên mặt mỗi người đều là cẩn trọng, giờ khắc này, tuyệt đối không thể phân tâm.
“Vận công, chuyển ba vòng đan điền, dùng sức đẩy mạnh, ba vòng sangtrái, lui về phía sau từng bước, đi sang phải một vòng, đi về phía trước ba bước…” Lúc này, Thiên Duật Dạ nhắm chặt hai mắt, ngón tay đặt ở saulưng Bối Khả vận công. Hắn cẩn thận nhìn lại, thấy động tác của bọn họđồng nhất, ngay cả một chút chênh lệch cũng không có, đây…Chẳng lẽ làhợp lực làm một trong truyền thuyết? Những đường nét quỷ dị này hắn chỉnhìn một lần, đã khắc sâu vào trong đầu, chỉ cần gặp qua đã không quên,đúng là làm cho người ta kính nể.
Sau bảy ngày bảy đêm, trên trán bốn người Cung Tuyết dần chảy ra mộthàng mồ hôi, mặc dù đang ở trong hồ băng. Lực cản quá lớn trong cơ thểVũ Nhạc làm họ lấy linh lực chống cự, đã dùng hết sức mình. Cũng may cóThiên Duật Dạ, người có thần lực vô biên ở đại lục này nên mỗi người mới ổn định tâm tình, toàn tâm toàn ý chống cự thử thách trước mặt.
Một tháng sau, quá trình giải trừ phong ấn đã đến mức cao nhất. Sắc mặtbốn người Cung Tuyết đã trắng bệch, mà sắc mặt Vũ Nhạc lại càng hồngnhuận. Mặc dù đang ở Hàn Băng trì, tình trạng của nàng ngày càng tốt,điều này nói lên phong ấn sắp bị giải trừ. Lại nhìn về phía Thiên DuậtDạ đang ở phía sau Bối Khả, mặc dù trên vầng trán hắn hiện lên chút mỏimệt, nhưng nhìn theo chân mày hắn giãn ra, sự việc tiến triển rất thuậnlợi. Một canh giờ sau, mọi người đồng thời mở mắt, hô to: “Hợp!”, nămngười dùng sức xuất ra toàn bộ linh lực, hướng về phía Vũ Nhạc. Linh lực vô cùng lớn đánh sang, chỉ nghe bùm một tiếng, sau đó, các đường nétmới vừa rắc rối phức tạp dần biến thành một đường thẳng mảnh hẹp, rồibiến mất. Hai canh giờ sau, các đường nét ở sau lưng Vũ Nhạc biến mấthoàn toàn. Năm người thở phào nhẹ nhõm, thu hồi công lực.
Bốn mươi chín ngày chiến đấu, phong ấn của Vũ Nhạc đã được giải trừ, bốn người Cung Tuyết mệt mỏi vô cùng, cả người mềm nhũn dựa vào hàn băngtrong hồ, thở hổn hển. Thiên Duật Dạ nhìn các nàng, đầu ngón tay nhẹnhàng đảo qua cánh cửa đá bên phải hồ băng, cửa đá rất nhanh từ từ mởra. Bốn người nhìn nhau, còn chưa kịp phản ứng, đã bị một lực thổi vàobên trong cửa đá. Giọng nói trầm thấp của Thiên Duật Dạ thanh nhã vanglên: “Ở trong ôn tuyền dưỡng thương cho tốt, ta sẽ chăm sóc nàng ấy thật tốt.”
Bốn người không kịp trả lời, cửa đá đã đóng chặt. Thiên Duật Dạ thấy thế mới xoay người nhìn về phía Vũ Nhạc đang được hào quang màu tím baoquanh, khuôn mặt hắn hiện lên nhu tình: “Vũ nhi, mau mau cường đại lênđi, tương lai của chúng ta, thật sự cần chúng ta cố gắng!”
Hai ngày sau, hào quang màu tím trên người Vũ Nhạc từ từ biến mất, khinàng mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt của Thiên Duật Dạ. Nàng sững sờ mộtlúc: ''Ngươi... Tại sao lại ở đây?"
"Ừ, giữa lúc tiến hành xảy ra vấn đề, ta tới giúp họ một tay. Họ mệtmuốn chết rồi, bây giờ đang nghỉ ngơi. Nàng... Cảm thấy thế nào rồi?"Ánh mắt Thiên Duật Dạ sáng bừng lên, vẻ mặt dịu dàng nhìn người trongmộng đang ngồi trước mặt.
"Cả người có cảm giác rất thoải mái, từ trước tới nay chưa từng thấythích thú như vậy, đây... Chẳng lẽ là do phong ấn được giải trừ?" VũNhạc mỉm cười nhìn Thiên Duật Dạ, điều này, chắc là đúng rồi chứ?"
"Ừ, đúng vậy. Nàng thử tự cảm nhận xem, cảnh giới hiện tại của mình làgì?" Chẳng qua vừa mới giải trừ linh lực mà nàng đã đạt thành tựu lớnnhư vậy, không hổ là nữ nhân của ta, yêu nghiệt trong yêu nghiệt!
Vũ Nhạc hít sâu vào, nhắm mắt, chậm rãi vận khí xung quanh thân mình. Võ Giả cấp thứ nhất, Võ Giả cấp bốn, Võ Giả cấp bảy, Võ Giả cấp mười, TửLinh kỳ đầu, trung kỳ, Tử Tiên kỳ đầu, trung kỳ, Tử Vương, mẹ nó, TửVương kỳ cuối, chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa sẽ tiến vào cảnhgiới Tử Hoàng, chuyện này... Tốc độ này, có phải là quá yêu nghiệt rồikhông? Vũ Nhạc nghĩ tới đây, không khỏi mở to mắt nhìn về phía ThiênDuật Dạ, không nghĩ rằng hắn chỉ thản nhiên cười cười: "Đừng hoài nghithực lực của mình, trong mấy năm nay, cố gắng của nàng không hề uổngphí, cảnh giới Tử Vương, thành tích rất tốt."
"Nói như vậy, ta có thể luyện chế đan dược?" Sau khi có linh lực mới cóthể khống chế linh hỏa (lửa),có linh hỏa mới có thể điều khiển độ lửaluyện đan, chuyện này thiếu một thứ cũng không được. Mà bây giờ xem ra,nàng có thể thành công.
"Đương nhiên, để chúc mừng nàng đã giải trừ phong ấn, ta đưa cho nàngmột phần lễ vật." Biết rõ nữ nhân nhà mình thích đan dược, đưa cái gì là thích hợp nhất đây? Đương nhiên sẽ là Hỏa Chi Vương - Bá Diễm (vươngcủa linh hỏa),đầu ngón tay vung lên một chút ánh sáng màu vàng, chỉxuống mặt đất: "Bá Diễm, bắt đầu từ hôm nay, chủ nhân của ngươi, là nàng - Yêu Vũ Mị!"
Sau khi ánh sáng màu vàng biến mất, một vị nam tử tuấn mỹ tóc vàng mắtmàu vàng, đứng thẳng trước mắt Vũ Nhạc, cung kính hành lễ: "Bá Diễm,tham kiến chủ nhân!"
"Bá Diễm?" Tên nghe thật khí phách, đợi chút, Bá Diễm, trời ơi, thiếuniên tài trí bất phàm này, chẳng lẽ chính là Hỏa Chi Vương trong truyềnthuyết?
Nhìn thấy ánh mắt không tin nổi của nữ nhân nhà mình, Thiên Duật Dạ chỉthản nhiên gật đầu một cái: "Ta đưa hắn cho nàng, về sau nàng luyện chếđan dược, sẽ dễ dàng thuận lợi hơn."
"Cám ơn...." Vũ Nhạc hơi ngượng ngùng nhìn hắn, ngập ngừng nói ra hai chữ này.
"Giữa hai chúng ta, ta không thích nghe lời khách khí này, nàng là nữnhân của ta, tất cả của ta đều là của nàng, thiếu thứ gì, cứ việc tìmta. Gia, nuôi nổi nàng!" Thiên Duật Dạ khẽ mỉm cười, vương cánh ta ra,Vũ Nhạc bị hắn ôm trong vòng tay: "Đi thôi, nàng nên nghỉ ngơi một chút, bốn mươi chín ngày không nghỉ ngơi, mệt muốn chết rồi." Dứt lời, hắnquen tay mở tất cả các cánh cửa, đưa nàng vào trong phòng. Trong khoảnhkhắc cửa mở ra, nàng nhìn thấy vô vàn bông hoa Violet, tròng mắt suýtnữa rơi xuống: "Chuyện này..." Hắn đang làm cái gì thế?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.