Chương trước
Chương sau
“Đứa nhỏ? Ngươi không sao chứ?” Một giọng nói dễ nghe vang lên bên taiVũ Nhạc, bị lực hút khổng lồ làm cho choáng váng đầu, Vũ Nhạc không nhịn được nheo mắt lại, rất muốn thấy rõ ai đang nói chuyện. Nhưng mở mắtmấy lần, vẫn mơ hồ như cũ, sau một lúc lâu mới thấy rõ trước mặt mộtthiếu nữ mặc y phục lụa mỏng thanh nhã, không nhịn được nhíu mày hỏi:“Ngươi là ai?” Thiếu nữ áo tím vừa định trả lời, liền bị giọng nói quenthuộc cắt ngang: “Tiểu nha đầu, nhanh quên mất chúng ta như vậy?”
Vũ Nhạc vừa nghe nàng nói, khẽ nhíu mày nhìn về phía người tóc trắng như tuyết vô cùng xinh đẹp đứng sau lưng thiếu nữ áo tím, nữ nhân sáng ngời lấp lánh: “Chính ngài mang ta tới đây?”
“Vũ Nhạc, vị này chính là Vân Linh, viện trưởng của học viện Thánh Đứcchúng ta.” Thiếu nữ bên cạnh cười cười nhìn Vũ Nhạc, nữ tử áo tím mỉmcười giải thích cho nàng.
Viện trưởng? Hóa ra nàng chính là thiên tài viện trưởng của học viện?Nghĩ đến những khảo nghiệm phía trước, cảm giác kính nể tự nhiên sinhra, nàng chậm rãi đứng lên, ánh mắt bình tĩnh không thất lễ nói: “Vânviện trưởng, xin thứ cho Vũ Nhạc vừa rồi không hiểu chuyện. Thật ra,ngài cũng không thể trách ta, ai bảo những trận pháp kia của ngài quácao minh, làm cho người khác phát điên chứ?”
“Ha ha ha… Đứa nhỏ này, thật thú vị, có điều, nếu chúng ta không làm như vậy thì làm thế nào mới hiểu biết rõ về các ngươi chứ? Cũng may trongsố các ngươi vẫn có không ít nhân tài. Có điều, bản thân ta rất có hứngthú với viên bộc phá hoàn kia của ngươi, không biết ngươi có thể chỉgiáo cho ta không?” Vân Linh nhìn ánh mắt trong sáng của Vũ Nhạc, trongmắt tràn đầy chờ mong và tán thưởng.
Mà nữ tử thanh nhã đứng bên cạnh, huyệt thái dương nhịn không được nhảylên: “Không hổ là Viện trưởng đại nhân đối với chuyện mới mẻ cổ quáiluôn có hứng thú. Trong khảo nghiệm, Vũ Nhạc lộ ra chút tài năng như vậy làm cho Viện trưởng đã lâu không bước ra khỏi cấm địa vô cùng hưngphấn, hưng phấn vì đại lục có nhân tài mới, đáng tiếc mầm cây tốt nhưvậy lại không có linh lực? Vì để có thể tìm được Vũ Nhạc đầu tiên, thậmchí người còn cúi mình như vậy, vẻ mặt kính dưới của viện trưởng đã baonăm rồi họ chưa từng thấy qua?”
Vũ Nhạc nghe nàng nói, cười khẽ một tiếng, nhìn về phía Vân viện trưởng: “Viện trưởng, ngài nói đùa rồi, làm sao vãn bối dám chỉ giáo ngài đây?Mấy thứ này có thể làm được, có điều…Những cái này chỉ là vật thínghiệm, còn nhiều thiếu sót, không bằng…Chờ ta nghiên cứu ra loại bộcphá mới hơn, sẽ cùng viện trưởng kiểm tra thử hiệu quả?”
“Được được được…Ta sẽ chờ tin tốt của ngươi.” Không nghĩ vật thí nghiệmlại có uy lực lớn như vậy, thứ này nếu làm ra số lượng lớn, thật quáđáng sợ. Đứa nhỏ này đủ thận trọng, năng lực đương nhiên không thể khinh thưởng. Vì thế, cố kiềm chế cảm giác nông nóng, Vân Linh cũng khôngmiễn cưỡng nàng: “Được rồi, nếu ta đã đạt được mục đích, không còn lý do ở lại nữa, còn những cái khác, giao cho các ngươi.” Nàng dứt lời, nhìnvề phía bảy nữ tử đẹp như hoa y phục màu đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanhlam, chàm, tím, “Dạ, xin tuân theo phân phó của Viện trưởng đại nhân!”Bảy vị mỹ nhân tao nhã cúi người, Vân Linh gật đầu biến mất trong khôngkhí.
Lúc này Vũ Nhạc mới quan sát kỹ bảy vị thiếu nữ trước mắt mình, các nàng tuy rằng mặc y phục kiểu cách giống nhau, nhưng mỗi người lại có nétđẹp riêng, hoặc thanh nhã, hoặc đáng yêu, hoặc kiêu ngạo, hoặc xinhđẹp…, đủ loại kiểu dáng mê người, trong thời gian ngắn đã làm nàngchoáng váng mặt mày.
“Khởi bẩm Tử y Các chủ, thiếu chủ của Tứ đại gia tộc lánh đời đã đi ra…” Đúng lúc này, nữ tử xinh đẹp mặc y phục màu đen đi tới, cung kính bẩmbáo với thiếu nữ y phục màu tím.
“Sao? Nhanh vậy ư? Vũ Nhạc, mấy bằng hữu này của ngươi không tồi đâu!”Tử Y Các chủ vuốt cằm, gật đầu tán thưởng, lần này trong đám học viênmới có mấy mầm non thật tốt, nếu bồi dưỡng đúng cách thì tương lại sẽthành người tài.
*Chương 064.2:
“Đó là đương nhiên.” Vũ Nhạc đối với năng lực của bốn người Cung Tuyếtđều rất coi trọng. Trước mắt để nàng lo lắng, là người vẫn chưa xuấthiện, Ngư nhi, nha đầu này, không biết đang ở chỗ nào? Thời gian trôiqua từng phút từng giây, thỉnh thoảng có người đi ra khỏi trận pháp,trên thảo nguyên, người càng ngày càng có nhiều, lại không hề thấy bóngdáng Mộc Ngư. Vũ Nhạc tuy trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lònglại có chút lo sợ.
Cung Tuyết thận trọng nhìn Vũ Nhạc nhíu chân mày, lo lắng hỏi: “Tiểuthư, người không sao chứ? Người chờ ai sao?” Từ lúc mấy người khôi phụcthể lực, Vũ Nhạc yêu cầu họ xưng hô bằng tên, nhưng bốn người họ cố chấp không chịu kêu tên, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận cách gọitiểu thư.
“Ừ, tỷ muội của ta còn chưa đi ra.” Mắt đẹp xẹt qua tia lo lắng, thấythế, Cung Tuyết mỉm cười: “Tiểu thư yên tâm đi, nàng nhất định sẽ đira.”
Vũ Nhạc cười gượng một cái, mặc dù Ngư nhi ở chung với nàng thời giankhông dài, nhưng sự trung thành của nàng ấy làm nàng cảm động, một đứanhỏ mười hai tuổi, đến tột cùng là sức mạnh nào thúc giục khiến nàngbước vào Luyện Ngục của Nhạc gia? Chỉ bởi ân cứu mạng của mẫu thân sao?Nàng chưa từng nghĩ như thế, nàng tin tưởng, giữa họ đã sớm là ngườithân dựa vào lẫn nhau…
“Tiểu thư, người đừng quá lo lắng, ta nghĩ, nữ nhân người nói, đã đi rarồi, này, có phải vị kia hay không?” Mia ngọt ngào mê người chỉ vào nữhài tử vừa đi ra khỏi mắt trận đã lo lắng nhìn ngó xung quanh.
Vũ Nhạc nâng mắt lên nhìn, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, nàngcười hài lòng: “Ngư nhi của ta, rốt cuộc muội đã xuất hiện.”
“Tiểu thư…” Mộc Ngư nhìn thấy bóng dáng tuyệt mĩ trong đám người thìkích động suýt chút nữa nhảy lên, nàng kéo kéo đùi phải bị thương, vẻmặt hưng phấn vẫy vẫy tay về phía Vũ Nhạc. Vũ Nhạc vừa mới cười lên thìđã nhìn thấy nàng khập khiễng đi về phía mình, trong đáy mắt Vũ Nhạcngưng tụ một tầng sương mù, nhảy lên một cái, đã đứng bên cạnh Mộc Ngư,nhíu mày: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”
“Tiểu thư, không việc gì, chỉ là bị thương ngoài da, có thể nhìn thấytiểu thư, muội rất vui!” Mặc dù nàng so với Vũ Nhạc lớn hơn hai tuổi,nhưng nụ cười trong sáng kia lại làm người ta nghĩ nàng vẫn chỉ là đứabé.
“Được rồi, nhanh ngồi xuống, ta băng bó cho muội.” Hai năm qua ở trongLinh Giới học tập hiệu quả nhất là y thuật, bởi vì chỉ có y thuật mớikhông cần linh lực.
Đám người Mia nhìn Vũ Nhạc chân tay nhanh nhẹn lau vết thương, băng bó,bôi thuốc, không khỏi cảm thấy cuộc sống trước kia của họ, hình như quay lại rồi.
“Ôi, mặt trời đã xuống núi rồi, nhìn tình huống hiện tại cũng không ítngười có thể đi ra.” Qủa Nhiễm ngẩng đầu nhìn sắc trời, có chút tiếc hận lắc đầu.
“Đừng nóng nảy, còn thời gian một canh giờ nữa, nếu lúc này còn đang lạc ở bên trong không ra thì sợ là sẽ bị loại tư cách.” Đây chính là cạnhtranh khốc liệt, từ một vạn người chọn ra 500 người, quá khó khăn, nhìntình huống trước mắt không biết có thể chọn ra 500 người không nữa.
“Những nữ nhân mặc mấy loại y phục kia có lai lịch gì thế?” Mộc Ngư đi tới, thấy không ít người bẩm báo với họ.
“Các nàng là bảy Các chủ của học viện Thánh Đức, nghe nói bảy vị nàyphân biệt thứ tự theo màu sắc cầu vồng, trong đó màu đỏ là yếu nhất, màu tím mạnh nhất. Còn vị nữ tử áo tím thanh nhã kia là thủ lĩnh của cácnàng. Các nàng cũng sẽ là người huấn luyện tương lai của chúng ta, đừngxem thường thực lực của họ, ngay cả Hồng y Các chủ yếu nhất cũng đạt tới cảnh giới Tử Hoàng, cho nên, mọi người phải cố gắng!” Lời Vũ Nhạc nóikhiến mấy người kia trong mắt đầy sùng bái, học viện Thánh Đức này, quảnhiên là danh bất hư truyền.
Một canh giờ trôi qua, hồng y nữ tử nhìn trời một chút, trong mắt trànđầy vẻ tiếc nuối, chậm rãi cầm còi huýt trong tay để lên miệng thổi lên. Trong khoảnh khắc, trên thảo nguyên yên lặng như tờ, tiếng còi này rõràng nói cho các nàng biết, cuộc tuyển chọn đã kết thúc.
“Bắt đầu từ bây giờ, những người đi ra sẽ bị hủy bỏ tư cách. Bốn trămhọc viên tạm thời ở đây nghe lệnh, năm mươi người một đội, tập hợp!”Giọng nói của hồng y nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, mấyngười Vũ Nhạc nhìn nhau, chậm rãi đi về phía đội hình. Tiếp theo, sợ mới chính là bắt đầu thực sự.
“Không…Cầu xin ngài, để cho ta qua đi, ta chỉ chậm vài phút mà thôi, cầu xin ngài.” Ngay lúc tiếng còi kia thổi lên, từ mắt trận đi ra vài nữtử, các nàng đẫm lệ nhìn đám nữ nhân mặc đồ đen, khổ sở khẩn cầu, nhưngchỉ nghe thấy cự tuyệt không chút lưu tình: “Thật xin lỗi, tiếng còi đãvang lên, các ngươi…Đã bị tước đoạt tư cách.” Căn bản không thể thươnglượng được, đây là sự thật tàn khốc, ai cũng không thể phá hư quy củnày.
“Không…” Vô số tiếng kêu rên vang vọng trên thảo nguyên. Các học viênđứng ở phía trước cách đó không xa, trừ bỏ cảm giác may mắn, chỉ có ánhnhìn lạnh lùng, tại đại lục này, thực lực vĩnh viễn chi phối tất cả.
Lúc mọi người đang suy nghĩ, một giọng nói mềm mại đáng yêu vang lên bên tai: “Hoan nghênh các ngươi, người mới thật đáng yêu! Để ta đoán mộtchút, bây giờ các ngươi đang nghĩ mình thật may mắn đi ra khỏi mắt trận? Ha ha, bây giờ ta chính xác nói cho các ngươi biết, sau đây khảo nghiệm mới thực sự bắt đầu. 400 người các ngươi, chúng ta chỉ giữ lại 70người, cho nên các thiếu nữ, phải cố gắng nhé!”
Lời nàng vừa nói xong, trong đám người vang lên tiếng hít lạnh, tưởngrằng họ đã qua cửa, lại không nghĩ rằng khảo nghiệm khó khăn hơn còn ởphía sau. Mới chỉ hưng phấn một chút, nên căn bản không nghe thấy ngườita dạo đầu “Học viên tạm thời”, ha ha, không phải bọn họ chính là họcviên tạm thời sao? Thật là châm chọc quá lớn, bảy mươi người, cái mụctiêu này, không phải khắc nghiệt bình thường!
Đứng cùng đám người Vũ Nhạc, lúc này cũng đang nheo mắt quan sát nhữngnữ nhân trước mắt, thiếu nữ mặc y phục màu cam ôm lấy vóc người hoàn mỹ, môi đỏ thắm nhếch lên, mắt đẹp hiện lên chút lạnh lẽo. Qủa nhiên nhữngCác chủ này không có vị nào là đèn cạn dầu.
“Rất tốt, trước tiên các ngươi đi nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai, khảohạch chính thức bắt đầu! À, đúng rồi, tự giới thiệu bản thân một chút.Ta là Cam y Các chủ Thanh Nhạc. Sáu vị bên kia y phục màu sắc khác nhautheo thứ tự là Hồng y Các chủ Hồng Loan, Vàng y Các chủ Lê Hương, Thanh y Các chủ Thanh Trúc, Lam y Các chủ Điệp Nhã, Chàm y Các chủ Lê Mạn, Tử y Các chủ Tử Luyến. Sau này chúng ta sẽ trở thành sư phụ của các người.”Nàng dứt lời, đưa tay vỗ vỗ, khóe miệng cười lên quyến rũ, lạnh nhạtnhìn những nữ nhân bị các hộ pháp dẫn đi.
“Ngươi vẫn không ra tay sao?” Giọng nói giễu cợt vui mừng vang lên saulưng Thanh Nhạc, nàng chỉ hơi sững sờ, ngay sau đó lạnh nhạt nhìn vềphía trước, khóe môi cong lên: “Họ vẫn chỉ là đứa nhỏ, chẳng lẽ ngươikhông thấy rất nhiều người đã bị thương sao? Cho các nàng nghỉ ngơi mộtđêm, vẫn là cần thiết!”
“Nơi này cũng không phải chỗ thu nhận, tốt nhất là ngươi nên rõ ràngthân phận mình là gì!” Ngay sau đó, bóng dáng màu xanh xuất hiện phíasau Thanh Nhạc, khuôn mặt nàng thanh thú, sắc mặt trong sáng nhưng lạnhlùng, giống như Thanh Trúc ngạo nghễ đứng thẳng, nhất thời làm ThanhNhạc cảm thấy áp lực vô hình: “Trúc nhi, ngươi cần gì phải ra tay?”
Thanh Trúc thoáng nhìn sang nàng, ánh mắt trầm xuống: “Ra tay? Nếu những khổ cực này đã chịu không được, vậy mấy năm kế tiếp họ sống nổi haykhông hả? Chúng ta muốn không phải là thiên kim tiểu thư, mà là muốnthực lực tương xứng với danh phận của các nàng, ngươi quá thiện lươngrồi!”
“Được rồi, không cần nói nữa. Thanh Trúc, tối nay tạm thời cho các nàngnghỉ ngơi một chút đi, tương lai còn nhiều thời gian hành hạ họ. Ngươicũng không cần nóng lòng quá, được rồi, mọi người giải tán đi!” Tử Luyến thanh nhã xuất hiện chậm rãi đi tới, vỗ nhẹ bả vai Thanh Trúc, dịu dàng nói.
Thanh Trúc hừ lạnh, không quay đầu đi luôn. Thanh Nhạc nhìn bóng lưngcủa nàng, bất đắc dĩ lắc đầu. “Muội đừng quá để ý, nàng ta chính là nhưvậy, không nhìn được nhất là những đứa bé kia sống tốt, thật ra thì tacũng đồng ý với các làm của muội. Dù sao họ cũng vừa mới tới, nếu lầnđầu tiên đã dọa họ sợ thì sau này sẽ chơi đùa không vui rồi!” Tử Luyếncong khóe môi, ánh mắt nhu hòa nhìn Thanh Nhạc, Thanh Nhạc cảm kích nhìn nàng, nhẹ nhàng rời đi.
Lê Mạn, Điệp Nhã, Hồng Loan, Lê Hương cũng gật đầu với Tử Luyến, rời đitại chỗ. Lúc này, trên thảo nguyên chỉ còn lại mấy nữ tử đang ở mắttrận, Tử Luyến đáng tiếc lắc đầu, quay đầu nói với hộ pháp bên cạnh:“Giải trừ trận pháp, người bị đào thải…Cũng đưa về đi, nói cho các nàngbiết không cần tức giận, năm nay không được còn có năm sau!” “Dạ, Cácchủ!” Hộ pháp áo đen mặt không đổi lĩnh mệnh rời đi, tay ngọc của TửLuyến vung lên, biến mất tại chỗ.
Một lúc lâu sau, đám người Vũ Nhạc chính thức đi tới học viện Thánh Đức, ngước mắt lên nhìn từng tòa nhà đều có phong cách riêng, không nhịnđược cao hứng, không nghĩ rằng ở đại lục này lại có kiến trúc hiện đạinhư vậy. Điều này thật ngoài dự kiến của nàng, xem ra Thánh Đức này quảnhiên là nơi ngọa hổ tàng long, đều là rồng thấy đầu không thấy đuôi.
“Ôi, đẹp quá nha, thật không hổ là Thánh Đức, lại có thể tạo ra ngôi nhà xinh đẹp như vậy.”
“Đúng vậy đúng vậy, nếu chúng ta có thể ở lại bên trong thì thật tốt!”
“Vì sao kiểu nhà này chúng ta chưa từng nhìn thấy trước đây vậy?”
Cung Tuyết cũng không tin nổi nhìn kiến trúc trước mặt: “Tiểu thư,chuyện này… Đây không phải là phong cách kiến trúc ở thế giới của ngườisao?”
Vũ Nhạc nâng khóe môi: “Về sau chúng ta phải cẩn thận, Thánh Đức này tuyệt đối không đơn giản như bên ngoài.”
“Dạ, chúng ta nhớ kỹ.” Có thể đưa kiến trúc hiện đại dung hợp vào đạilục dị giới, còn xây dựng hoàn mỹ như vậy, tuyệt đối là do người tài hoa tạo nên.
“Sao còn chưa tới vậy? Chúng ta đã đi hơn một canh giờ, trời đã tối rồi.”
“Có lẽ là đưa chúng ta tới ký túc xá, ngươi đừng quá nóng vội. Thánh Đức rộng như vậy, đi vài bước cũng không tính là cái gì.”
“Đúng vậy, đúng vậy, kiên nhẫn chút nữa đi.”
… Nửa giờ sau, đang lúc mọi người đang bực tức kêu ca, rốt cuộc hộ phápáo đen dừng bước, mặt không biểu tình gì chỉ về từng dãy nhà ba tầng độc lập cách đó không xa: “Chỗ đó chính là khu vực ký túc xá, các ngươibước nhanh chân một chút, không chừng có thể tới kịp bữa tối.” Dứt lời,hộ pháp cũng không thèm nhìn các nàng, tiếp tục bước về phía trước.
Vẻ mặt các thiếu nữ đầy hưng phấn nhìn những ngôi nhà xinh xắn, một đámríu ra ríu rít nói cười không ngừng: “Trời ơi, không ngờ lại cho chúngta ở nơi xinh đẹp như vậy, không tưởng tượng nổi.” “Đúng vậy đúng vậy,ta còn tưởng chúng ta sẽ phải ở mấy cái nhà của nông dân chứ, cái nàythật tốt hơn so với mong đợi nhiều nha.” …
Nghe tiếng nghị luận liên tiếp sau lưng, khóe môi hộ pháp áo đen nở nụcười khinh thường: “Người mới đúng là người mới, tóc dài óc ngắn, cònthích nằm mơ giữa ban ngày!”
“Các ngươi thấy thế nào?” Khu vực này được sắp xếp rất tốt, ngay cả lốivào cũng có người thủ hộ riêng, tương đối giống hệ thống gác cổng ở cáctrường đại học, ở đại lục này làm cho người ta cảm thấy mới mẻ.
Cung Tuyết lộ ra vẻ mặt lạnh lùng: “Trên trời có thể rơi bánh xuống sao? Thật đúng là hoa trong nhà kính, buồn cười…”
“Tự mình mơ tưởng nha!” Mia cười ngọt ngào, bọn nhỏ kia, chỉ mong chút nữa các ngươi có thể chịu được đả kích.
“Đến lúc đó đừng khóc là được.” Bối Khả cười cười, không phải vui mừng quá sớm chứ?
Lời của các nàng khiến cho Quả Nhiễm và Mộc Ngư hơi khó hiểu, hai ngườinhìn nhau một cái, cũng nhìn thấy từ mắt nhau ý không hiểu: “Các ngươiđang bí hiểm cái gì vậy?”
Mọi người nghe vậy, cùng nhau nhìn sang phía hai người, có chút hơi bấtlực, sau họ lại quên mất chứ, trong này lại có hai tiểu gia hỏa khônghiểu cái gì? Vũ Nhạc hiểu rõ, bởi vì nàng mang theo trí nhớ của kiếptrước, là thành viên đội đặc chiến, sao lại không biết về sau sẽ phảiđối mặt với cái gì? Ba người Cung Tuyết cũng biết rõ, bởi vì họ đã khôiphục lại trí nhớ, cùng Vũ Nhạc trải qua chín kiếp luân hồi, đương nhiêncái gì cũng hiểu rõ. Cái người Quả Nhiễm này trí nhớ chưa được mở ra,đương nhiên có chút choáng váng, còn về phần Mộc Ngư vô cùng đơn thuầnlại đương nhiên không hiểu rõ.
“Không có gì.” Trong khoảng thời gian ít ỏi, Vũ Nhạc cũng không biếtgiải thích với họ thế nào, chỉ có thể cười một tiếng, để cho các nàng tự phát hiện dễ dàng hơn là giải thích với các nàng.
Quả nhiên, khi hộ pháp áo đen trực tiếp đưa cả đám đi qua khu biệt thự,những nữ tử này mới thất vọng lắc đầu: “Chúng ta quá ngây thơ rồi, khunhà xa hoa như vậy làm sao lại dành cho chúng ta? Đó chắc hẳn là cho các vị sư phụ mới đúng.” “Nhưng Thánh Đức chúng ta có nhiều Sư phụ như vậysao? Vừa rồi chúng ta mới chỉ thấy được bảy người, hơn nữa không phảinói lần này chỉ chọn bảy mươi người sao?” “Cái gì Thánh Đức của ngươi?Trước mắt tất cả mọi người là học viên tạm thời thôi, được không? Chưatới phút cuối, ai cũng không thể chắc chắn mình không bị loại.”
“Xem ra, vẫn là người có đầu óc.” Hộ pháp Ất nhìn sang hộ pháp Giáp nhíu mày: “Chỉ mong họ có thể đi tiếp.” Hắc y nữ tử khinh thường cười nhạo.
“Mau nhìn xem, chỗ đó chắc là chỗ ở của chúng ta?” Giọng nói mừng rỡ phát ra từ phía sau, cắt ngang tranh cãi của mọi người.
Sau thời gian một ly trà, bốn người Cung Tuyết đi ra, Vũ Nhạc nhìn phíasau các nàng, cũng không thấy Mộc Ngư, buồn bực hỏi: “Có thấy muội ấykhông?”
Qủa Nhiễm biết nàng không yên lòng vì Mộc Ngư đang bị thương, vội vàngnói: “Có gặp nàng, có điều đã nhanh chóng tách ra, bây giờ chúng ta cũng không biết như thế nào!”
“Tiểu Giới? Nói cho ta biết Ngư nhi đang ở khu vực nào, còn nữa bây giờmuội ấy có an toàn không?” Vũ Nhạc nhíu mày, từ lúc vừa đi ra, tronglòng đã rối bời không tập trung được.
“Nàng…Bây giờ đang gặp chút phiền toái, có điều rắc rối không lớn lắm,bây giờ cách người cũng không xa, sau khi tiến vào rừng thì rẽ trái, tới ngã tư đi về phía bên trái khoảng trăm mét sẽ thấy nàng.” Trong lòng nó biết rõ không thể ngăn cản được nàng, không bằng khai báo thành thật.
Qủa Nhiễm chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng màu tím lóe lên, nàng đã giết chết thú canh cửa, cũng không thèm nhìn đến người gác cổng mà xông vàotrong. Người gác cổng thấy thế vội vàng ngăn lại: “Ngươi muốn làm gì?”“Ta mất đồ, muốn vào tìm.” “Không được, ngươi không thể đi vào, bêntrong rất nguy hiểm.” “Không được, đây là đồ mẹ ta để lại cho ta, dù mất mạng ta cũng phải đi tìm.” “Đứa nhỏ này, sao lại không nghe khuyên bảovậy? Mau ra đi.” Mặc dù ngươi là người đầu tiên đi ra ngoài, nhưng không thể chắc chắn không xảy ra vấn đề gì.
“Các ngươi có quy định sau khi ra ngoài thì không thể đi vào không?” VũNhạc nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn người gác cổng. Lão già nghevậy dừng lại suy nghĩ. Vũ Nhạc đợi không kịp, đi vào nhanh như chớp. Vẻmặt lão nhân căng thẳng nhìn về phía các hắc y hộ pháp đang đứng cách đó không xa. Các hộ pháp thản nhiên lắc đầu, lão nhân mới thở dài nhẹnhõm, tiếp tục trở về vị trí của mình.
“Chúng ta cùng nhau vào thôi?” Qủa Nhiễm nhìn Vũ Nhạc tiến vào, có hơi lo lắng.
“Không được, chúng ta cùng nhau đi vào thì tình huống sẽ thay đổi, cáchộ pháp sẽ không đồng ý. Ngược lại, một mình chủ nhân đi vào thì mụctiêu sẽ không lớn, không thu hút sự chú ý, chờ đi, chúng ta nên tintưởng thực lực của chủ nhân mới đúng.” Cung Tuyết không đồng ý lắc đầu,lúc này không thể gây rắc rối.
Qủa Nhiễm không có cách nào khác, đành phải đi đến bên cạnh ranh giớicủa khu rừng nhìn quanh. Ba người Mia thản nhiên lắc đầu, nếu nàng cóthể khôi phục trí nhớ thì sẽ không cần lo lắng như vậy, sợ là nàng tránh đi còn không kịp. Năm đó, trong số họ, nàng ở cùng chủ nhân chịu nhiềuthiệt thòi nhất, nếu thật sự khôi phục trí nhớ, sợ là sẽ cùng chủ nhânba ngày hai bữa làm loạn một trận lớn. Cái tính tình nóng nảy đó, dù đãtrải qua gần ngàn năm cũng không hề thay đổi.
Sau khi Vũ Nhạc đi vào rừng, rất thuận lợi tìm thấy chỗ Mộc Ngư, vừa lúc nhìn thấy một thiếu nữ áo đỏ, tay cầm roi, nhẫn tâm quật lên người MộcNgư. Còn Mộc Ngư đang cố gắng bảo vệ thứ gì đó ở trong ngực, một tay cốsức cầm lấy roi, hận không thể dùng mắt xé tan thiếu nữ áo đỏ: “Ngươikhinh người quá đáng rồi, vật nhỏ này không chọc tới ngươi…Ngươi tứcgiận cái gì? Lại còn cầm roi đánh nó, ngươi có phải là người không?”
“Không chọc đến ta? Ngươi có nhìn thấy nó không chọc đến ta không? Nếukhông phải nó, ta sẽ đi bộ mà trật chân sao? Ngươi nhìn đi, chân ta cũng bị bầm rồi. Buông ta, nếu không buông tay, ta sẽ đánh cả ngươi!” Khuônmặt thiếu nữ áo đỏ vặn vẹo, căm hận nhìn thứ trong lòng Mộc Ngư.
Mộc Ngư nghe nàng nói vậy càng tức giận: “Chỉ vì nó làm ngươi ngã màngươi dồn nó vào chỗ chết? Ngươi có phải là người không? Không thấy nócòn nhỏ như thế sao? Ngươi có thể ra tay sao?” “Ai cần ngươi lo? Ngươilà cái thá gì? Chuyện của bản tiểu thư cũng dám quản sao, ta thấy ngươichán sống rồi.” Khuôn mặt nữ tử áo đỏ đỏ lên, thẹn quá thành giận trừngtrừng nhìn Mộc Ngư.
Mộc Ngư cười lạnh ngẩng đầu lên, không hề yếu thế nhìn nữ tử áo đỏ: “Vậy ta cũng muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh này không!” Vừa dứt lời, nàngđứng phắt dậy, tay trái dùng sức, trực tiếp nắm lấy roi của đối phương,dù nữ tử kia dùng sức thế nào cũng không kéo ra được. Ngay tức khắc, mặt của nữ tử đỏ bừng, đưa ngón tay chỉ vào mặt nàng giận dữ: “Ngươi là đồkhông biết xấu hổ, hôm nay ta muốn nhìn xem ngươi bảo vệ con thú kia thế nào.” Dứt lời, nữ tử buông roi trong tay, nhanh chóng rút nhuyễn kiếmbên hông, ánh mất sắc bén nhìn về phía Mộc Ngư. Mộc Ngư dùng sức ném vật nhỏ trong ngực về phía sau, nhanh chóng rút đoản kiếm bên hông, khônghề sợ hãi nhìn lên. Trên không trung, hai cây kiếm không ngừng va chạm,trong khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại.
Vũ Nhạc nhìn thực lực của Mộc Ngư không yếu hơn so với nữ tử kia, cũngyên tâm. Nàng nhíu mày nhìn về phía bụi cỏ, con vật kia hình như cảmnhận được người lạ đến gần, giật mình xoay xoay người, nhưng không dichuyển được chút nào. Nhìn thấy thế, Vũ Nhạc nhận ra tiểu gia hỏa này bị thương rồi. Nàng mỉm cười, từ từ tới gần bụi cỏ, mắt dịu dàng nhìn tiểu tử núc ních trắng xóa kia lăn tới lăn lui: “Ngoan, đừng sợ, ta là bạntốt của tỷ tỷ vừa bảo vệ ngươi mà!”
Vật nhỏ vừa nghe là bằng hữu của tỷ tỷ kia, lập tức ngẩng đầu lên. Lúcnày, Vũ Nhạc mới chăm chú nhìn nó, hai tai không dài như tai thỏ, to hơn so với tai cún, một cái đuôi thật dài kéo trên mặt đất, đỉnh đầu củacái đuôi có một dúm lông tơ màu đen, toàn thân lông trắng mịn như tơ.Nói nó giống thỏ cũng hơi giống, nhưng lại không giống, đuôi thỏ sao lại dài như vậy? Hơn nữa miệng và mũi cũng không giống, giống cún hơn, màhình như cũng không đúng. Nghiên cứu một hồi, nàng không nhìn ra đượctiểu tử kia là giống loài gì, rơi vào đường cùng chỉ có thể xin TiểuGiới giúp đỡ. Tiểu Giới thản nhiên liếc nhìn một cái, bỗng nhiên tròngmắt như muốn rớt ra, mà ngay cả Lạp Lạp chạy tới xem vui cũng ngây ngốcchỉ vào sinh vật trong lòng Vũ Nhạc, lắp ba lắp bắp nói: “Chết tiệt, cóphải ta hoa mắt không, sao người này lại xuất hiện ở đây?...”
Tiểu Giới phản ứng kịp, nhanh chóng ngậm miệng, từ từ lắc đầu. Lạp Lạphiểu ra, không nói tiếp, nhưng ánh mắt nhìn về sủng vật màu trắng kiavẫn tràn ngập vẻ không tin nổi.
Hồi lâu sau, Tiểu Giới mới trả lời Vũ Nhạc: “Chủ nhân, vật này mới sinhra tầm một tháng, ta chưa nhìn ra nó là giống loài gì. Có điều, rất hiếm có, nhìn nó đúng là loài rất quý hiếm, nếu Mộc cô nương đã cứu nó, chothấy giữa họ có duyên phận. Nếu có thể khế ước, cũng là lựa chọn khôngtồi.” Tóm lại, người không thể khế ước với nó, nếu không nam nhân kia sẽ điên mất.
“Ừ, ngươi nói không sai. Được rồi, ta biết nên làm thế nào.” Vũ Nhạc dịu dàng nhìn tiểu tử trong lòng: “Có muốn rời chỗ này đi không?” Tiểu tửcực kỳ hiểu tiếng người, vẻ mặt khẩn trương gật đầu. Vũ Nhạc nhíu mày:“Ngươi có thể đi theo tỷ tỷ vừa cứu ngươi được không? Có nguyện ý trởthành Linh thú khế ước của nàng ấy không?”
Lần này, rất kỳ quái, tiểu tử trừng mắt lên, sau đó có chút thất vọngcúi đầu. Lúc Vũ Nhạc cho rằng nó không đồng ý thì đột nhiên nó lại ngẩng đầu lên, thân mật cọ cọ vào cổ tay Vũ Nhạc, cười cười: “Ngươi đồng ý?Ha ha, ta nghĩ chủ nhân của ngươi nhất định sẽ rất yêu thương ngươi!”Trong mắt vật sủng líu ríu vui mừng, trực tiếp lăn vào lòng Vũ Nhạc, vẻmặt vô cùng hưởng thụ, nhưng khi nó cúi đầu, vẻ mất mát tràn ngập trênkhuôn mặt nhỏ nhắn. Sau đó, không biết nghĩ ngợi cái gì, miệng nhỏ conglên, trong mắt đen như trân châu xẹt qua ánh sáng, ngẩng đầu nhìn MộcNgư đang đánh nhau, nhưng không có chú ý lắm.
Trận đấu chấm dứt rất nhanh, dù Mộc Ngư đang bị thương nhưng vẫn chiếnthắng dễ dàng, nữ tử hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo ngẩng đầu: “Ngươi….,bổn tiểu thư nhớ kỹ ngươi.”
Mộc Ngư không quan tâm nhún vai: “Nhớ kỹ thì nhớ kỹ, chẳng lẽ còn muốnta nhớ kỹ ngươi? Thật xin lỗi, bổn cô nương không có hứng thu.” Dứt lời, Mộc Ngư quay đầu đi luôn, nữ tử áo đỏ thấy thế oán hận giậm chân mộtcái, nổi giận đùng đùng chạy đi.
Khi Mộc Ngư thấy bóng dáng màu tím đứng cạnh bụi cỏ bên kia thì tronglòng cảm thấy ấm áp, dịu dàng cười: “Tiểu thư, sao người lại tới đây?”
“Không có gì, vừa đúng lúc đi ngang qua, thì thấy ngươi đang giải quyếtrắc rối. Này, tiểu tử này thật đáng yêu, ngươi có khế ước chưa?” Vũ Nhạc đặt tiểu tử kia vào lòng Mộc Ngư, tò mò hỏi nàng.
Mộc Ngư nghe nàng hỏi, cười nhẹ: “Vốn đã có mục tiêu, lại nhìn thấyngười kia cầm roi đánh tiểu tử này, muội lập tức chạy tới cứu nó. Ôi,hình như không còn sớm nữa, ta còn chưa có khế ước đâu? Tiểu thư đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?”
Vũ Nhạc gật đầu: “Ừ, đã xong rồi, có điều, không phải trước mặt muội cóvật thích hợp sao? Muội đã không có mục tiêu thì hãy thu nhận bảo bốinhỏ này đi?”
“Hả? Nó? Người nói là nó cũng là Linh thú?” Mộc Ngư mở to mắt, vẻ mặt không tin nổi, Linh thú có bộ dáng đáng yêu như vậy sao?
Vật nhỏ ở trong lòng Mộc Ngư, theo bản năng giật giật khóe miệng. VũNhạc vừa vặn nhìn thấy, cố nén ý cười, ho nhẹ một cái: “Ta cũng khôngbiết, chắc là thế rồi? Ta nhìn vật nhỏ này rất khả ái, nhưng không nhìnra giống loài của nó, muội thu nhận nó chứ?”
“Vậy sao? Đúng nha, muội cũng không nhìn ra nó là giống gì, vậy cũngtốt, đã như vậy, tiểu bảo bối, ngươi có bằng lòng không?” Mộc Ngư nângtiểu tử lên, nhìn thẳng vào mắt nó, vẻ mặt thành thật hỏi.
Vật nhỏ cố nén kích động, gật đầu, Mộc Ngư cười nhẹ: “Cám ơn bảo bối,vậy thì tốt, chúng ta cùng khế ước.” Dứt lời, nàng chích ngón tay củamình, nhỏ một giọt máu trên trán của thú sủng. Cùng lúc, hai người bịmột đám sương trắng bao quanh, sau một lúc, trên trán của vật nhỏ xuấthiện một ấn ký hình con cá. Vũ Nhạc thấy thế nhíu mày: “Sao nó khônggiống với cái của Linh Cửu?” “Ngu ngốc, làm sao có thể cùng một kiểu?Mỗi một Linh thú và chủ nhân sau khi hòa vào làm một, cũng sẽ xuất hiệnấn ký riêng biệt. Dĩ nhiên những ấn ký này không phải tùy tiện đều xuấthiện, nếu khế ước với Linh thú cấp thấp thì căn bản sẽ không có cái gìcả. Mấy thứ này tương lai ta sẽ giải thích với người, trước mắt mọingười nhanh ra ngoài đi, thời gian không còn nhiều đâu.” “Ừ, được rồi.”
“Được rồi, tiểu bảo bối, ta tên Mộc Ngư, ngươi tên là…Thủy Liễn đượckhông?” Mộc Ngư chớp chớp mắt, vẻ mặt vui sướng ôm nó vào lòng, tự hỏimột hồi mới nghĩ ra cái tên này, về phần vì sao muốn gọi như vậy nàngcũng không nghĩ ra lí do.
“Chẳng lẽ là do trời định?” Trong đầu tiểu tử kia đột nhiên xuất hiện ýnghĩ này, nó hơi ngơ ngác nhìn Mộc Ngư, sau đó nghiêm túc gật đầu, ThủyLiễn, hình như cũng không tệ lắm!”
“Tiểu tử thối, ngươi còn biết đến thăm ta?” Vân Linh vừa thưởng thức trà thượng hạng Đại Hồng Bào, vừa liếc mắt nhìn sang thiếu niên mặc cẩm bào đen ngồi bên cạnh nàng. Nam tử nhếch môi lên, trong giọng nói lộ chútvui vẻ thú vị: “Lão sư phụ, tại sao lại nói như vậy, không phải nămtrước vừa mới tới sao?’’
“Năm trước? Ngươi còn nói năm trước?” Vân Linh híp mắt, khóe miệng nâng lên.
“Cùng lắm thì, về sau hàng tháng ta sẽ tới một lần?” Giọng nam trầm thấp, bên trong rõ ràng có ý lấy lòng.
“Đi đi, hãy dừng luôn đi, ngươi nghĩ là cả ta và ngươi đều không rõngươi tới đây làm gì sao? Nói cho ngươi biết, đừng hòng mơ tưởng, nơinày là Thánh Đức, không phải là Bá Quyền!” Mặc dù Vân Linh cong khóe môi nhưng trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.
“Lão sư, ta làm cho người không tin tưởng vậy sao? Năng lực của nha đầukia ta thấy người cũng tin tưởng, đừng quên nàng là muội muội của ta,người khác không biết thì thôi đi, ta còn không hiểu rõ?” Nam nhân áođen trước mắt, chính là thiên tài của học viện Bá Quyền, Nhạc Mộ Thần,mới thi hành nhiệm vụ trở về, đi ngang qua Thánh Đức nhìn xem một chút,hình như không quá đáng chứ, sao lão sư không tin tưởng hắn?
“Vậy ngươi hối lộ ta làm gì?” Vân Linh tức giận trừng mắt Nhạc Mộ Thần, giỏi lắm, chẳng lẽ còn ý gì khác?
“Là ta muốn gặp nàng thôi, người có cần đề phòng thế không?” Mộ Thần đau đầu, day day huyệt Thái dương, nơi này là nữ học viện, có điều hắn yênlặng tới, ai biết chứ?
“Hừ, đừng có diễn cho ta xem, ngươi tới gặp muôi muội? Ta thấy ngươi đến gặp nha đầu Tử Luyến thì có?” Dám chơi đùa trước mặt nàng, cũng khôngnhìn xem lão nương là ai!
Mặc dù nói dối bị vạch trần, Mộ Thần cũng không thấy không tự nhiên,ngược lại vẻ mặt hắn thản nhiên nhìn Vân Linh: “Nếu Lão sư đã biết rồi,chúng ta cũng không giấu làm gì, người nói xem, rốt cuộc có đồng ý haykhông!”
“A a, ngươi còn dám uy hiếp ta? Ngươi được đấy, tiểu tử thối! Mấy ngàykhông gặp đã làm cho ta nhìn bằng con mắt khác!” Vân Linh đặt mạnh lytrà xuống, vẻ mặt ác liệt nhìn Mộ Thần.
Hài tử ngồi bên nài nỉ: “Lão sư không nên tức giận, không phải ta tớithương lượng với người sao?” Mộ Thần thấy tình huống trước mặt, thầmnghĩ không ổn, xem ra Lão sư giận thật, vội vàng nói nhẹ nhàng, Lão sưnày trước giờ đều thích mềm không thích cứng.
“Thương lượng? Đúng là cách thương lượng tốt, có người như thế này sao?Hả? Ngươi nói xem, có phải lão bất tử Chu Diệp bảo ngươi đến đòi người?Bá Quyền các ngươi đúng là đáng chết, già trẻ lớn bé lấy đi của ta baonhiêu nhân tài? Bây giờ còn muốn đòi tới bảy các chủ, có bản lãnh, đểcho hắn tự sinh nữ nhi đi? Đi đi?” Vừa nghĩ tới Chu Diệp, Vân Linh lậptức tức giận tới đau gan, dung nhan tuyệt mĩ nháy mắt trở nên lạnh lùng.
Mộ Thần đau đầu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, chỉ vào bọc vải bên cạnhnhìn Vân Linh: “Lão sư, thật xin lỗi đã làm phiền người, nếu người không đồng ý, Thần nhi cũng không miễn cưỡng. Phiền người đưa mấy thứ này cho Vũ nhi, muội ấy đi vội vàng cái gì cũng không mang, cha mẹ lo lắng nênchuẩn bị không ít đồ đạc, người thay ta chuyển cho muội ấy.” Hắn nóixong, Vân Linh phiền phức phủi phủi tay. Mấy lần không đánh mà lui,Luyến nhi à, khi nào chúng ta mới có thể ở cùng một chỗ đây? Xem ratrước khi giải quyết chung thân đại sự của chúng ta, nhất định phải giải quyết hạnh phúc cả đời của Lão sư, nếu không, cả đời chúng ta cũngkhông thể đến với nhau!
***
“Sao rồi?” Hắc y nam tử khoanh tay đứng, ánh sáng ngoài cửa dừng lạitrên người hắn, hắc y tung bay, cả người tản mát ra áp lực cường đại,làm ẩn vệ trước mặt không dám nhìn thẳng, cúi thấp đầu xuống, khẩntrương mở miệng: “Bẩm Cung chủ, phu nhân đã tiến vào rừng thú, bên trong có mười ẩn vệ luôn bảo vệ bên người phu nhân, tuyệt đối không nguyhiểm.”
“Hắn đâu? Bây giờ đang ở chỗ nào?” Nam tử chậm rãi xoay người, con ngươi lạnh lùng nhìn về phía ẩn vệ áo đen, khí chất cao quý cùng khí thế sắcbén ép tới làm ẩn vệ suýt nữa không thở nổi. Ẩn vệ rụt cổ lại, suy nghĩmột chút trả lời: “Bẩm Cung chủ, mấy ngày trước còn phát hiện hắn xuấthiện trong Băng Linh trận trong Tuyết Sơn, hiện tại không biết hướng đicủa hắn.”
“Tra rõ cho Bổn cung, ở đại lục này hắn cũng giống chúng ta, đều có linh lực hạn chế. Ta nghĩ, ngươi nên hiểu phải làm gì chứ? Hả?” Trong mắtnam nhân không ngừng lóe tia u ám, như thanh kiếm sắc bén bắn thẳng vềphía ẩn vệ. Thân thể ẩn vệ run rẩy, nằm rạp trên mặt đất: “Dạ, thuộc hạtuân lệnh.”
Sau khi ẩn vệ biến mất, nam nhân mệt mỏi ngồi xuống ghế, giữa hai hànglông mày hiện lên vẻ khó chịu gấp gáp: “Hỏa Ngâm Phong, ngươi đúng là âm hồn bất tán.”
“Toan Nghê đâu?” Hồi lâu sau, dung nhan yêu nghiệt của nam nhân trở nênlạnh lùng, mắt phượng híp lại, lặng lặng nhìn nam tử áo đen xuất hiệnkhông tiếng động: “Có thuộc hạ!”
“Dùng toàn bộ thế lực, vây bắt lão tử kia lại, tuyệt đối không để chohắn đến gần phu nhân, nếu không, các ngươi xách đầu tới gặp ta!” Namnhân nắm chặt tay thành nắm đấm, hơi thở nguy hiểm tràn ra. Toan Nghênghe hắn nói xong, khóe miệng co quắp, mở miệng nói: “Dạ, Cung chủ,thuộc hạ tuân lệnh.”
Tới khi Toan Nghê biến mất, nam nhân mới vuốt vuốt huyệt thái dương,trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy bất đắc dĩ khó chịu: “Phu nhân tốt củata, nàng còn chưa kết thúc kiếp thứ mười đâu, sao cả đám bọn họ đã khẩntrương chạy tới như vậy? Nàng thật đúng là gieo rắc hoa đào nha, ta nênlàm gì với nàng bây giờ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.