Lời nói của VũNhạc vừa dứt, mọi người lập tức bị một đám sương đen bao phủ. Ngay tứckhắc, Vũ Nhạc cảm thấy cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng khôngcảm giác được. Chỉ có đầu óc suy nghĩ rất nhanh, trận pháp đen tối, cùng với những trận pháp khác giống nhau ở chỗ chỉ cần tìm được mắt trận thì nguy hiểm sẽ biến mất. Nhưng mà bây giờ không cảm giác được cái gì, làm thế nào phá trận?
Ngay lúc nàng còn đang tự hỏi, bụng đột nhiênbị một vật nặng đánh trúng, vì không có phòng bị, ngã nhào xuống, tuycác giác quan đều mất đi hiệu lực nhưng cảm giác đau đớn này là chuyệngì đã xảy ra? Hình như còn tồn tại kỳ tích, trận pháp này, quả nhiên đủâm độc. Nghĩ tới đây, trong đầu lóe lên ánh sáng: “Nếu chỉ còn một cảmgiác này, vậy chỉ có thể hy sinh chính mình…”
Một lúc lâu sau, Vũ Nhạc chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, ánh sáng chói mắt làm nàng lậptức nhắm mắt lại, lúc lâu sau mới mở ra, cả người đau nhức, hai chân đau mềm nhũn, run rẩy quỳ xuống bè trúc. “Chủ nhân, ngài không sao chứ?”Nghiêng đầu nhìn sang, bốn người kia cũng bị thương giống nhau, thấy VũNhạc ngã nhào, mặt khẩn trương nhìn lại, Vũ Nhạc khẽ mỉm cười: “Ta không sao, không ngờ, các ngươi cũng dùng lcách này, ha ha.”
Vẻ mặtQủa Nhiễm giống như đưa đám: “Chỉ biết là bị đau, trừ cách dùng đau đớnmở đường, thật sự không còn biện pháp gì tốt hơn.” Những lời này đượcCung Tuyết và mấy người khác nhất trí tán thành.
Nhưng, còn chưakịp lấy hơi, mọi người đã tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-qua-khi-phach-vuong-phi-muon-vung-len/1623502/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.