Sáng sớm hôm sau, ăn xong bữa sáng, một hàng năm người lên ngựa, đi về hướng đông.
Nhìn bốn con ngựa trắng chướng mắt đằng trước, mắt của Vũ Nhạc híp lại thành một đường: “Mẹ ơi, lúc trước nghĩ làm người nên khiêm tốn, không nghĩbốn nha đầu này liều lĩnh vô cùng, vừa xuất hiện đã là tứ thất đạptuyết, có để cho người khác sống hay không?” Cúi đầu nhìn hãn huyết nhàmình, đột nhiên cảm thấy hơi rơi rụng. Hình như cảm thấy chủ nhân bấtmãn, Thiểm Phi hờn giận hừ một tiếng, Vũ Nhạc khó chịu liếc nó: “Hừ cáirắm mà hừ, người ta đạp tuyết cũng không mắng ngươi, ngươi lại hừ, cũngkhông được chú ý đâu.” Thiễm Phi tung vó ngựa, kích thích hướng phíatrước chạy như bay, đẩy lùi đạp tuyết về phía sau rất xa, hình như chỉcó như vậy mới làm cho tâm tư của nó cân bằng lại.
Thoáng mộtcái, đã trôi qua nửa tháng, tự nhiên lại không có trở ngại nào xuấthiện, việc này hình như có chút không hợp lý, lại làm cho không ai buông lỏng cảnh giác, ngược lại càng đề cao cảnh giác, bất cứ lúc nào cũngchuẩn bị chiến đấu.
Vũ Nhạc nhìn đằng trước bờ Lam Hải mênh mông, thản nhiên hỏi: “Hiện tại chúng ta đang ở vị trí nào?”
“Chủ nhân, qua vùng biển này, sẽ tới vị trí chỉ định, có điều… Vùng biểnnày, không bình yên giống vẻ bề ngoài.” Cung Tuyết di chuyển tầm mắttrên bản đồ, nhìn ra biển sâu không thấy bờ, tròng mắt đen lộ ra ánhsáng sâu thẳm.
“Dựa theo đặc điểm ra đề bình thường của ThánhĐức, vùng biển này chính là mấu chốt của thành bại.” Vũ Nhạc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-qua-khi-phach-vuong-phi-muon-vung-len/1623500/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.