Ba ngày sau, Vũ Nhạckhông chào từ biệt một ai, giờ Dần đã cùng Mộc Ngư rời khỏi Nhạc giatrang, tự mình đi tới học viện Thánh Đức thần bí. 
Ngay từ lúc báo danh xin phúc đáp, Vũ Nhạc và Mộc Ngư đều nhận được một phong mật hàm,ngay mặt ngoài của mật hàm có bốn chữ Khải(*): “Ra khỏi thành đốt đi” rõ ràng ngay trước mắt, làm cho các nàng dừng ngay động tác lại. 
(*) Chữ Khải: Là một trong những cách viết chữ Hán cơ bản, bao gồm các cách sau: Triện, Khải, Lệ, Hành, Thảo, Giáp Cốt, Chung Đỉnh Văn.) 
Tới lúc ra khỏi thành, hai người nhìn nhau, từ trong ngực lấy mật hàm ra,tỉ mỉ đọc. Một lúc sau, Vũ Nhạc hít sâu một hơi, khẽ cong môi về phíaMộc Ngư: “Xem ra, chúng ta không thể đi cùng đường!” 
Mộc Ngư cười lên so với khóc còn khó coi hơn: “Tiểu thư, chúng ta nhất định phải làm như vậy sao?” 
Vũ Nhạc cười cười nhìn nàng: “Đương nhiên, nhất định phải thế, đây là quy định, không thể vi phạm!” 
“Nhưng tiểu thư người…” Vẻ mặt Mộc Ngư kích động định thuyết phục, lại bị lờinói của Vũ Nhạc dứt khoát đánh gãy: “Không sao, ông trời không tuyệtđường của người nào, nếu ngay cả việc đó ta còn không làm được, như vậy, học viện trong truyền thuyết hoàn toàn có lý do loại ta ra ngoài. Đượcrồi, không cần nói gì cả, ta phải đi thôi, một tháng sau, hy vọng chúngta có thể đoàn tụ ở học viện Thánh Đức.” Mùng một tháng bảy là ngày khảo nghiệm nhập học Thánh Đức, hôm nay mới là cuối tháng năm, bọn họ cònmột tháng nữa. 
“Tiểu thư…Vậy người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-qua-khi-phach-vuong-phi-muon-vung-len/1623485/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.