Vào tới cấm địa, tảngđá giữ cửa tự động mở ra, hai gã hắc y nhân oai phong lẫm liệt đứng ởcửa, sắc mặt lạnh lùng nhìn Thiên Duật Dạ: “Cung chủ, lão tổ và lão Cung chủ đang ở vườn hoa sen chờ ngài."
Thiên Duật Dạ nâng mắt lên,đi về phía vườn hoa sen…Hắn vừa mới tới cửa vườn hoa sen đã bị một mùithơm trong veo xông vào mũi, vẻ mặt Duật Dạ vui vẻ: “Bánh hoa sen?” Rấtnhanh, hắn nhún chân một chút, bước lên hồ sen mênh mông bát ngát, bayvề hướng trung tâm của hồ sen. Chỉ trong chốc lát, Duật Dạ chân khôngdính nước hạ xuống vững vàng trên đảo nhỏ giữa hồ sen. Xa xa đã nhìnthấy phía trước trong đình nghỉ mát có hai vị lão nhân mặc áo trắng đang đánh cờ, trên võng cách đó không xa có một vị áo trắng đang nghỉ ngơi.Duật Dạ nhướn mi mắt, nhanh chóng tiêu sái đi tới.
“Tiểu tử thối, ngươi còn biết trở về? Như thế nào rồi? Thiếu nữ xinh đẹp của ngươi đâu rồi, không mang về theo?” Mở miệng nói là một vị tóc trắng xóa, giọngnói rõ ràng, khuông mặt nghiêm nghị.
Duật Dạ mí mắt cũng khôngnâng, đi thẳng tới chiếc võng phía sau họ, vừa đi vừa kêu: “Mẫu thân,bánh hoa sen người làm đâu? Nhanh lấy ra đi, Dạ nhi chết đói rồi!”
Phu nhân đang thoải mái nghỉ ngơi, tuổi chừng ba mươi lại vẫn xinh đẹp,nàng miễn cưỡng nâng mí mắt, than thở nói: “Vũ nhi đâu, sao không đếnđây?”
Thiên Duật Dạ nghe mẫu thân nói vậy, than nhẹ một tiếng:“Làm sao có thể dễ dàng như vậy? Nàng năm nay cùng lắm chỉ là đứa bémười tuổi, mặc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-qua-khi-phach-vuong-phi-muon-vung-len/1623478/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.