“Cung chủ? Thời giankhông còn sớm, ngài nên trở về nghỉ ngơi, vừa khôi phục trí nhớ, đừnglàm bản thân mệt mỏi.” Băng Hồn nhìn thấy Mộ Dương biến mất ở cầu thang, mới xoay người, nhíu mi lại nhìn chủ tử nhà mình.
Thiên Duật Dạcười nhẹ: “Ta không sao, hôm nay có thể nhìn thấy nàng, ta rất vui.”Nhất là ở thời điểm vừa khôi phục lại trí nhớ đó, hắn kích động suýtnữa đã kéo lê thân thể suy yếu đi tìm kiếm nàng. Cũng may có gia gia vàphụ thân ra tay ngăn cản, bằng không, hắn không biết mình sẽ làm ra hành động điên cuồng gì.
“Phu nhân đã trải qua đến kiếp thứ mười, các ngài sẽ nhanh được gặp mặt. Chủ tử, chúng ta hồi cung đi?” Nhiếp Pháchtừ trước tới nay đều ít nói, nhìn sắc mặt chủ nhân nhà mình hơi táinhợt, nhịn không được mở miệng khuyên bảo.
Nhìn bộ dạng không từbỏ ý định của hai thuộc hạ, Thiên Duật Dạ bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, hồi cung, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai phải diện kiến nhạc phụnhạc mẫu tương lai, phải biểu hiện thật tốt mới được.” Dứt lời, hắn nhàn tản bước chân, đi ra khỏi phòng trước tiên, để lại Băng Hồn, NhiếpPhách hơi run rẩy. Chủ nhân đối với phu nhân yêu thương, quả nhiên làcảm động trời đất, tình yêu này quả thật không phai mờ được.
TửMinh Cung, nơi thần bí nhất Tử Minh đại lục, từ trước tới nay đoạt tuyệt nhân thế, cũng bởi vậy nơi nó tọa lạc càng thêm khó bề tìm hiểu.
Băng Hồn, Nhiếp Phách điều khiển chiếc xe ngựa màu đen một mạch nhanh chóngrời khỏi Kinh thành, ngay tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-qua-khi-phach-vuong-phi-muon-vung-len/1623477/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.