Trở lại phòng mình, Vũ Nhạc đóng thật mạnh cánh cửa ngăn cách với bên ngoài. Thân thể nữ nhinhỏ bé nhìn có vẻ kiên cường, lúc này đã hoàn toàn sụp đổ, nước mắtkhông khống chế nổi rơi xuống. Cơ thể nàng dựa vào cánh cửa, chậm rãitrượt xuống mặt đất, hai đầu gối cong lên, vùi mặt sâu vào hai đầu gối,gào khóc…
Nửa năm, thời gian gần nửa năm, nàng phát hiện ra lànàng không muốn thừa nhận cũng không được, từ lúc đầu thân phận không rõ lai lịch, đến thân thể củi mục, cho tới bây giờ là thiếu nữ quần áo lụa là, mỗi bước nàng đi đều là hành trình gian khổ, không phải nàng khôngmuốn mạnh mẽ, mà là không thể mạnh mẽ. Con đường duy nhất của nàng làmang mặt nạ thiếu nữ quần áo lụa là đi khắp nơi rêu rao, chỉ có như vậymọi người mới không để ý nàng là củi mục. Nhưng hôm nay nàng mới pháthiện ra tất cả chỉ là lừa mình dối người, nàng quá ngây thơ rồi, mặc dùkhoác lên người quần áo lụa là nhưng nàng vẫn là nàng, chuyện không thểtu luyện linh lực là sự thật…Trong thế giới Huyền Vũ này, nàng chính làmột phế nhân, một thứ củi mục không thể tồn tại.
Khóc tới lúc mệt mỏi, Vũ Nhạc mở cặp mắt còn sưng như quả hạch đào. Mặc dù nàng là nữđặc chiến viên hiện đại thì thế nào chứ? Đến thế giới Huyền Vũ này, cũng chỉ là anh hùng không có đất dụng võ, chẳng lẽ đời nàng cứ như vậy bịhủy hoại sao? Không, không được, tuyệt đối không thể, trong từ điển củanàng trước nay không hề có hai từ “chịu thua”, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-qua-khi-phach-vuong-phi-muon-vung-len/1623462/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.