Tần Tinh sửng sốt, nhìn Tần Ngọc cười hì hì bí ẩn, nhớ tới khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Chí kia cau mày hỏi "Đệ nghe ai nói?"
Tần Ngọc cười nói đùa "Phi ca cũng biết đó! Tiểu tử kia luôn mang đồ ăn vặt cho đệ cùng Phi ca ăn. Phi ca liền hỏi cậu ta vì sao đối tốt với chúng ta như vậy, lúc đầu cậu ta không nói, sau bị Phi ca uy hiếp nói nếu không nói với Phi ca thì sẽ không ăn đồ của cậu ta nữa mới chịu nói!"
Tần Tinh nhìn Tần Ngọc vẻ mặt gian xảo cười cười, "Tiểu tử xấu, người ta lớn hơn các đệ mấy tuổi mà cứ gọi tiểu tử này tiểu tử kia, cẩn thận nương nghe thấy véo tai đệ đó!"
Tần Ngọc kêu sợ hãi "Nhị tỷ, tỷ không thích tiểu tử đó chứ?" ý thức được giọng hơi lớn lại hạ giọng "Tỷ thích cậu ta sao?"
Tần Tinh lườm cậu một cái "Đệ biết thế nào là thích không? Con nít ranh!" Thời cổ đại này trẻ con cũng quá già so với tuổi rồi!
Tần Ngọc hơi mất hứng "Nhị tỷ, đệ hỏi tỷ mà, tỷ cũng không nên thích cậu ta! Rất gầy, vóc dáng cũng không cao, công phu cũng không có, không tốt!"
Tần Tinh không khỏi nở nụ cười, giơ tay đi bẹo má cậu. Dạo này tiểu tử được ăn no, mỗi ngày có thịt ăn, trên mặt cũng tròn một vòng! Trẻ con rất nhanh lớn, được ăn no mấy bữa mà như rễ cây sinh trưởng vậy. “Đệ nói cho tỷ nghe xem thế nào là thích!"
Tần Ngọc mất hứng vừa chạy trốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nhan-tan-vuong-phi-nong-mon/1959588/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.