Edit: Thủy Lưu Ly
Sau khi về nhà, nàng đến cơm cũng không ăn đã bắt đầu phân loại, dọn dẹp giúp hắn: “Đây là đồ để mặc vào mùa xuân, đây là mùa hè, còn đây là mùa đông, ta đều dọn xong rồi. Chàng muốn mặc cái gì thì cứ trực tiếp lấy ra là được. Còn nữa, đây là lò sưởi tay, mùa đông nếu chàng thấy lạnh, chàng cứ ôm nó ngủ. Ta còn gắng hai bao tay lên đó nữa, lúc chàng ôm sẽ không bị phỏng đâu…”
Hiếm khi Bắc Vọng thấy Chu Vô Tâm nhiệt tình thảo luận những chi tiết nhỏ trong sinh hoạt với hắn như vậy, hắn đột nhiên có một loại dự cảm xấu: “Sao nàng bỗng dưng tốt với ta như thế.”
Chu Vô Tâm cười cười không tim không phổi: “Bởi vì ta là người của chàng mà.”
Cứ như vậy, hai người cùng nhau vượt qua những tháng ngày ấm áp nhưng ngắn ngủi cuối cùng.
Ngày mai, đại quân phục quốc sẽ khởi hành.
Ngay đêm đó, Bắc Vọng bị nàng yêu cầu tách ra ngủ. Sáng sớm ngày kế, Bắc Vọng đến phòng nàng muốn gọi nàng theo đại quân xuất phát, nhưng trong nháy mắt khi đẩy cửa ra hắn lại nhìn thấy hai người trần trụi nằm trên giường.
Lúc Bắc Vọng nhìn thấy bọn họ, hắn lập tức sững sờ tại chỗ, gương mặt bởi vì phẫn nộ mà trở nên trắng bệch, phải qua một lúc lâu mới có thể gian nan mở miệng: “Ninh Thuần, chuyện gì thế này?”
Chu Vô Tâm làm bộ rất hoang mang dùng quần áo che thân thể chính mình: “Ối, Bắc Vọng, sao chàng đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nguoi-that-bi-oi/2112692/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.