“Ngươi còn muốn kéo thêm bao nhiêu phiền phức cho Điển Thương Các!” Lão các chủ trầm giọng quát lớn với Cảnh Lâm.
Cảnh Lâm trầm mặc không nói lời nào, chỉ hờ hững lau sạch vết máu bên khóe miệng.
“Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, nữ nhân trên thế gian này đều không đáng tin cậy, vậy mà người lại xem lời nói của ta như gió thoảng bên tai. Ngươi đến Tu La Tràng chịu phạt cho ta, không có lệnh của ta, không được phép ra ngoài!”
Cảnh Lâm đã sớm biết cha hắn sẽ phản ứng như vậy, nhưng nếu không có sự cho phép của ông, sao hắn có thể yên tâm đi chịu phạt được: “Cha, xin cha đừng đuổi nàng đi. Chỉ có ở đây, nàng mới được an toàn.”
Lão các chủ nghe thấy Cảnh Lâm chỉ vì một nữ nhân mà van cầu ông, lập tức nổi giận. Đầu tiên là đem nữ nhân kia về Điển Thương Các, sau lại vì chuyện nàng ta mất tích mà huy động toàn bộ nhân thủ trong Điển Thương Các ra ngoài tìm người, công khai đối địch với toàn giang hồ. Nó có còn để Lão các chủ ông trong mắt không? Trong lòng nó có từng nghĩ đến chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào đến danh vọng của Điển Thương Các sau này?
Hiện tại ông không muốn gặp mặt nó một chút nào cả, xem ra nó đã bị nữ nhân kia mê muội đến hồ đồ rồi, ông chắc chắn phải khiến nó tỉnh táo lại: “Người đâu, mang Thiếu chủ ra ngoài cho ta...”
Vất vả lắm bên này mới khiến mặt liệt huynh yên tĩnh lại, thì vừa xoay người đã có tin tức Lão các chủ muốn gặp Chu Vô Tâm.
Trải qua một hồi bị mặt liệt huynh ‘dạy dỗ’, Chu Vô Tâm biết rõ sớm muộn gì mình cũng phải đối mặt với chuyện này, cho nên lập tức gật đầu, đi theo người thông báo.
Làm nhân vật có máu mặt trên giang hồ, mọi người cũng không quá lo lắng Lão các chủ sẽ gây bất lợi gì cho nàng, chẳng qua mặc dù mọi người muốn đi cùng nhưng dù sao nơi này cũng là Điển Thương Các, hơn nữa vì tìm nàng mà mọi người đã không được nghỉ ngơi tốt, cộng thêm lúc này cũng cảm thấy không có chuyện gì đáng lo cho nên không thể làm gì khác hơn là trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Chu Vô Tâm đứng trước cửa phòng, vừa bước vào đã nghe thấy một giọng nói già nua từ bên trong truyền đến: “Nghe nói. Ngươi chính là nữ nhân mà Cảnh Lâm mang về?”
Trong phòng, một ông lão mái tóc hoa râm đứng chắp tay quay lưng với nàng, từ bóng lưng của ông ta, nàng có thể ngờ ngờ tưởng tượng được người này lúc còn trẻ cũng là một nam nhân anh tuấn, tài giỏi. Nói cũng kỳ quái, vừa gặp ông ta, Chu Vô Tâm đã cảm thấy một loại cảm giác thân thiết không nói nên lời, vì thế vốn trong lòng còn có chút run sợ nay đã lập tức khôi phục lại bản tính lúc bình thường, cười hì hì đáp: “Đúng vậy.”
Chu Vô Tâm khá ấn tượng với Lão các chủ nhưng không có nghĩa Lão các chủ cũng vậy. Ông ta trầm giọng cảnh cáo: “Ta muốn ngươi lập tức rời khỏi Điển Thương Các.”
Sắc mặt Chu Vô Tâm hơi nghiêm lại: “Tại sao?”
“Nơi này không chào đón ngươi.”
Từ vẻ mặt và lời nói của ông ta từ lúc bước vào, Chu Vô Tâm cũng đoán được mình không được chào đón ở đây, nhưng thực tế tàn khốc nói cho nàng biết, chỉ cần nàng vừa rời khỏi Điển Thương Các sẽ lập tức bị người vây giết. Mặc kệ chuyện gì, chỉ khi nào nàng còn ở lại Điển Thương Các một ngày thì nàng vẫn còn an toàn một ngày, như thế nàng có thể trốn đi đâu được đây?
Đến chỗ của Hoằng Thiện? Nàng không muốn hại chết cả nhà Hoằng Thiện?
Vào cung? Ninh Liên đã từng nói không cho phép nàng xuất hiện trước mặt hắn.
Trở về chùa? Không được, nơi đó cũng đã bị thiêu cháy không còn.
Tính đi tính lại, trừ Điển Thương Các, nàng hoàn toàn không còn nơi để đi!
Hơn nữa, hiện tại phương trượng vừa vặn tìm được biện pháp giúp nàng và Bắc Vọng giải độc, cơ hội này ngàn năm một thuở này, cho dù có bị đuổi nàng cũng không thể rời đi. Hơn nữa tốt xấu gì uy vọng của Điển Thương Các còn đó, nếu có người muốn trà trộn vào gây bất lợi với nàng thì cũng phải kiêng kỵ vài phần. Nói tóm lại nếu nàng rời khỏi đây là đồng nghĩ với việc nàng sẽ không còn đường sống.
Cho nên vì an toàn sau này của nàng, da mặt dày thì da mặt dày, nàng phải nhất quyết bám trụ, tuyệt đối không thể đi!
“Đại thúc, nếu không, hay là như vầy, ta trả tiền ăn ở có được không? Ta sẽ không ăn ở chùa?”
“Ha ha ha ha ha, trả tiền? Ngươi có bao nhiêu tiền? Ngươi nghĩ Điển Thương Các ta là Cái Bang sao?” Lão các chủ cười gằn: “Nếu ngươi không chịu đi, đừng trách ta đưa ngươi đến thẳng địa ngục.”
Chu Vô Tâm cuống lên: “Đại thúc, làm người không thể bỏ đá xuống giếng như vậy.”
“Ngươi là cái gì mà dám dạy đời ta?” Lão các chủ không ngờ Chu Vô Tâm khó giải quyết như vậy, người khác chỉ cần ông ra lệnh thì ai mà không răm rắp nghe lời thực hiện ngay, còn nàng thì ngược lại, da mặt dày như vậy, nói thế nào cũng không chịu đi.
Mà khi Lão các chủ xoay người muốn xem thử dáng vẻ nàng thế nào, thì trong nháy mắt khi nhìn rõ gương mặt nàng, ông lập tức ngây người, nước mắt không kìm được mà trào ra. Chu Vô Tâm chỉ cảm thấy trên mặt đột nhiên có một cơn gió xẹt qua, sau đó nàng đã bị Lão các chủ ôm vào ngực, thì thào nói: “Cảnh Sơ, là nàng thật sao? Đúng là nàng sao? Cuối cùng ta cũng đợi được nàng trở về. Cuối cùng cũng đợi được… “
Chu Vô Tâm bị hành động của Lão các chủ dọa sợ hết hồn, không biết làm sao cũng ngây người tại chỗ. Đây gọi là xoay chuyển tình thế, thế đạo luân hồi trong truyền thuyết sao! Đây là tình huống gì vậy?
Ai có thể nói cho nàng biết rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra không?
Lão các chủ ôm nàng còn không ngừng nhắc tới tên “Cảnh Sơ” này, nếu Chu Vô Tâm không nhớ ông ta là cha của Cảnh Lâm thì nàng đã sớm đạp ông ta văng ra ngoài rồi. Ngươi nói đi, một đại lão gia lại đột nhiên ôm một hoàng hoa khuê nữ như nàng, không phải quá kỳ cục à!!!
Chu Vô Tâm không thể nhịn được nữa: “Cái kia, đại thúc, có phải ngài nhận nhầm người không? Ta tên là Chu Vô Tâm chứ không phải Cảnh Sơ.”
Nghe thấy lời này của nàng, Lão các chủ như chợt tỉnh cơn mơ, nhanh chóng thả Chu Vô Tâm ra, đồng thời cũng lùi qua một bên điều chỉnh lại cảm xúc, nhưng trên mặt ông vẫn mang vẻ nghi hoặc nhìn nàng, đến mức quên luôn mục đích ban đầu của mình là muốn đuổi nàng ra khỏi Điển Thương Các, chỉ chăm chăm vào điều mình muốn hỏi. Ông ta hơi run rẩy, khó khăn mở miệng: “Ngươi có quen Cảnh Sơ không?”
Cảnh Sơ?
Tên này thật quen tai, hình như trước kia đã nghe qua ở đâu rồi.
Chu Vô Tâm suy nghĩ: Hay là khuôn mặt này giống với mẹ nàng.
“Hả, tất nhiên là ta biết. Bà là mẹ ta mà.”
Lão các chủ kinh ngạc thốt lên lần nữa: “Cảnh Sơ là mẹ của ngươi?”
Vừa nhìn dáng vẻ Lão các chủ nàng lập tức biết ngay ông ta và mẹ nàng trước đây từng quen biết. Trái Đất thật nhỏ! Khó trách vừa thấy nàng, ông ta đã kỳ cục như vậy. Nghĩ tới đây, Chu Vô Tâm lập tức khẳng định gật gật đầu.
Dù sao Lão các chủ cũng là người từng trãi, nhất thời thất thố cũng vì cảm tính nhưng sau khi tỉnh táo lại, ông ta lập tức nghiêm nghị ngồi xuống ghế, thấp giọng: “Ngươi thật giống nàng.”
Lời này không phải nói thừa sao? Nếu không thì ông sẽ nhận nhầm người à?
Thấy Chu Vô Tâm không nói lời nào, Lão các chủ lại hỏi: “Cảnh Sơ ở đâu? Bây giờ nàng ấy ở đâu?”
“Chết rồi.”
“Cái gì? Ngươi nói cái gì?” Lão các chủ bỗng nhiên từ trên ghế bật dậy, hiển nhiên cũng không biết mẹ nàng đã sớm mất. Ông ta nhanh như gió xuất hiện trước mặt nàng, nắm vai nàng: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa!”
Xem ra tình cảm của Lão các chủ và Cảnh Sơ rất không bình thường, nếu không cũng sẽ không kích động như vậy.
Chu Vô Tâm vỗ vỗ vai ông ta an ủi, tuy rằng không muốn làm ông ta thất vọng, nhưng tốt nhất vẫn nên để ông ta tiếp nhận sự thật này. Nàng gằn từng chữ: “Mẹ ta mất rồi.”
Trong nháy mắt, Lão các chủ như bị người khác dùng thuật định thân, ngây người tại chỗ nửa ngày cũng không thể lấy lại tinh thần, mà trong đôi mắt vốn tinh tường của ông ta càng lúc càng trở nên mờ mịt.
Chu Vô Tâm chưa từng thấy người nào biểu hiện tình cảm mãnh liệt như vậy, đặc biệt là khi Lão các chủ nghe tin Cảnh Sơ đã chết, vẻ bi thương trên mặt ông khiến Chu Vô Tâm luống cuống tay chân.
Nếu nói giữa Cảnh Sơ và Lão các chủ không có tình cảm sâu sắc, thì đánh chết Chu Vô Tâm cũng không tin. Nhìn đi, vừa rồi Lão các chủ còn sống chết muốn đuổi nàng đi, mà bây giờ đã trở thành như vậy.
“Này, đại thúc à, mẹ ta đã mất từ lâu rồi, ngài nén bi thương, nén bi thương.”
Chu Vô Tâm rất ít khi an ủi người khác, dù sao đối với nàng thì dỗ dành con nít còn dễ hơn việc này. Độ khó quá cao.
Chu Vô Tâm không biết nên nói gì, đối với mẹ thân thể này nàng cũng không có chút ấn tượng nào, vì thế nàng không thể kích động như Lão các chủ, cũng không tài nào hiểu được vì sao ông ta lại khổ sở như vậy, cho nên không thể làm gì khác hơn đành bắt chước trên ti vi nói ông ta nén bi thương.
Có điều, nói thế nào thì Chu Vô Tâm cũng từng trải qua sinh ly tử biệt, nàng hiểu muốn một người chấp nhận cái chết của một người là phải cần một khoảng thời gian…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]