Edit: Lạc Thanh Như Thủy
Beta: Thủy Lưu Ly
Đứng dậy theo Bắc Vọng, Chu Vô Tâm lấy lại tinh thần, lớn tiếng gọi hắn: “Ngươi chờ một chút.”
Bắc Vọng quay đầu lại, ngồi xổm xuống, nhìn nàng khó hiểu. Chu Vô Tâm đưa tay ra, giúp hắn lau khô vết máu chưa biến mất trên khóe miệng, ngón tay dừng lại một lát ở bên môi hắn: “Cảm ơn.”
Con ngươi Bắc Vọng hơi động, ghé sát bên tai nàng, thấp giọng nói: “Sau này nhớ phải báo đáp ta.”
“Yes, sir!”
“Nói tiếng người!”
Chu Vô Tâm cười hì hì thả bàn tay chào theo kiểu quân đội xuống: “Yên tâm yên tâm, ta nhất định sẽ báo đáp ân cứu mạng của ngươi!”
Hiếm khi thấy tính tình Bắc Vọng không thay đổi thất thường như vậy. Hắn nhìn nét mặt tươi cười của nàng, không kìm được mà ngay cả nếp nhăn mờ trên da thịt cũng hơi nhếch lên thành những đường cong vui vẻ.
“Tới đây.” Bắc Vọng ngồi xổm xuống dự định cõng nàng đi tiếp.
“Ta có thể tự đi.” Chu Vô Tâm từ chối, nhưng vừa đừng lên, đôi chân tê rần còn chưa lấy lại được sức lực, tiếp tục nặng nề nặng nề té xuống đất.
“Mau lên đây, đừng chậm trễ thời gian.” Bắc Vọng liếc xéo nàng, Chu Vô Tâm hết cách đành trèo lên lưng hắn để hắn cõng đi.
Chỉ là, khi vừa leo lên nàng đã căng thẳng đến mức ôm chặt cổ hắn.
Bắc Vọng nới lỏng cánh tay đang ôm chặt cổ hắn của nàng ra: “Ôm chặt như vậy làm gì?”
“Để phòng ngừa ngươi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nguoi-that-bi-oi/2112653/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.