Má ơi, chẳng trách nàng không thấy tên hắn trong danh sách tham dự đại điển sắc phong, thì ra hắn ở đây!
“Chờ đã, Tiểu Ninh Thuần, chàng chờ một chút, chờ một chút!” Sau khi hắn đi được một đoạn, Chu Vô Tâm mới lấy lại tinh thần mà gọi với theo phương hướng hắn rời đi, âm thanh đủ lớn để dù Ninh Thuần đã đi xa vẫn có thể nghe được, lại vòng trở về.
“Chuyện gì?” Giọng điệu của Ninh Thuần vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Giữa ta và Bắc Vọng không có chuyện gì cả, thật sự, chàng nhất định phải tin tưởng ta, ta và hắn là trong sạch.” Chu Vô Tâm vội vàng nói, chỉ sợ hắn hiểu lầm cái gì.
Mí mắt Ninh Thuần giật giật, dở khóc dở cười nhìn nàng, thật sự không hiểu nổi trong đầu nàng lại chứa những thứ lung ta lung tung gì nữa.
Nếu không nhận được câu trả lời của hắn thì chắc hẳn nàng không thể yên tâm được, vì vậy hắn không thể làm gì khác là đáp một câu: “Biết rồi.”
Xem đi, có lúc yêu phải người khó công phá như Ninh thuần thì sức chịu đựng phải vững vàng mới có khả năng thành công được.
Chu Vô Tâm chuyển đề tài: “Bắc Vọng bị như vậy là vì trúng độc sao?”
“Phải.”
“Không có thuốc giải à?”
“Không có.” Nói xong, thấy Chu Vô Tâm không còn gì muốn hỏi, lại lắc người một cái biến mất trước mặt nàng, đến khi nàng suy nghĩ xong, ngẩng đầu lên, muốn hỏi thêm thì bóng dáng của hắn đã sớm biến mất từ lúc nào.
Trong lòng Chu Vô Tâm như bị một tảng đá khổng lồ đè nặng, cảm thấy nếu không hỏi cho rõ ràng mọi chuyện thì sẽ không thoải mái được, vì vậy nàng lập tức chạy đi tìm lão ma ma, sống chết quấn quýt lấy bà hỏi rõ nguyên nhân cho bằng được.
Hiếm khi lão ma ma thấy ai để ý đến chuyện của Bắc Vọng như Chu Vô Tâm, còn một lần, hai lần sống sót khỏi tay Bắc Vọng, cảm thấy đây có lẽ là duyên phận cho nên cũng thẳng thắn nói rõ chân tướng sự việc cho nàng.
Thì ra lúc nhỏ Bắc Vọng đã bị chính mẫu thân ruột thịt của mình hạ độc, cứ tới sinh nhật hằng năm hắn đều phải chịu tra tấn do chất độc phát tác, mà tuổi càng lớn thì số lần độc phát càng tăng, giống như bây giờ vậy.
Bị chính mẹ ruột của mình hạ độc! E rằng điều khiến hắn đau đớn nhất không phải do độc phát mà là vì đau lòng. Ngay cả người thân nhất còn đối xử với mình như vậy thì cuộc sống này còn gì hy vọng, còn gì tốt đẹp nữa đây?
“Lão ma ma, tại sao mẫu thân của hắn phải hạ độc hắn? Hắn là con ruột của bà ta mà, sao bà ta có thể tàn nhẫn như vậy.” Nghĩ đến bộ dạng đau đớn kia của Bắc Vọng, trái tim của nàng đau đớn như bị ai đó hung hăng xiết chặt.
Lão ma ma sâu sắc thở dài: “Bởi vì mẫu thân của hắn bị Ninh đế lừa gạt, ép buộc nàng sinh ra Bắc Vọng. Mẫu thân của hắn là Đường quý phi, là một nữ nhân tính tình cương trực mạnh mẽ, nếu nàng đã không thích, thì cho dù Ninh đế có đối xử tốt với nàng thế nào, nàng cũng hận Ninh đế thấu xương. Vì vậy sau khi sinh ra Bắc Vọng, nàng đặc biệt hận đứa con trai này, không ngần ngại hạ độc hắn, cộng thêm hắn trời sinh đã có mái tóc màu đỏ, mọi người trong cung đều cảm thấy hắn là quái thai, cho nên trong tình trạng không được mẫu thân yêu thương, bọn cung nhân bắt nạt, còn chịu tra tấn do độc phát, từ nhỏ hắn đã bị nuôi thành kẻ khát máu như vậy, khiến ai ai cũng sợ hãi hắn. Sau đó mẫu thân hắn chết đi, Ninh đế mới lập tức nhốt hắn vào viện kia.”
“Nhưng hắn vô tội mà.”
“Trước khi chết mẫu thân hắn từng ám sát Ninh đế, còn nói sẽ có một ngày Bắc Vọng báo thù thay nàng. Ninh đế nghe vậy, lo sợ thật sự sẽ có ngày như thế nên tuyệt tình mà nhốt hắn ở đây, còn không cho hắn chết, mặc hắn chịu nỗi dằn vặt đau đớn khi bị đột phát qua ngày. Lão nô nói thật, so với mẫu thân của hắn thì Ninh đế còn độc ác hơn gấp trăm ngàn lần.” Lão ma ma nói tới đây, nước mắt không kìm được mà chảy xuống: “Chỉ thương thay cho đứa nhỏ này, bản thân hắn vô tội mà phải chịu những bất công như thế. Với lại hắn giết những người kia là vì bọn họ bất kính với hắn, không muốn hắn được yên ổn, chứ thật ra hắn cũng không muốn làm hại ai… Nhưng những người trong cung này lại nghe đồn sai, hiểu bậy, cuối cùng… Haiz...”
Nói cho cùng thi Chu Vô Tâm đã rất may mắn khi là người duy nhất sống sót khỏi tay hắn từ trước đến nay.
Có thể nói trong hoàng cung này, người thật sự đối xử Bắc Vọng như chủ nhân, thật sự thấu hiểu nỗi đau của hắn, thật sự quan tâm hắn cũng chỉ có một mình lão ma ma này mà thôi
“Lão ma ma, người đừng khóc.” Nhìn thấy lão ma ma nhớ tới chuyện đau lòng mà khóc không ngừng, Chu Vô Tâm vội vàng dùng ống tay áo lau nước mắt giúp bà: “Lão ma ma, bà có đồng ý tin tưởng ta không?”
Lão ma ma ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Chu Vô Tâm: “Hả? Ngươi có ý gì?”
Chu Vô Tâm nhìn lão ma ma, cười đến ý vị sâu xa, còn phất tay một cái, cười khanh khách rời đi, chỉ để lại một câu nói: “Người từ từ suy nghĩ đi...” Xong bóng lưng nàng dần xa, dần dần biến mất ở cuối hành lang…
Lão ma ma đứng lên, lặng lẽ nhìn nơi nàng biến mất một lúc, cuối cùng trên gương mặt tràn ngập tang thương cũng lộ ra một nụ vười đã lâu không gặp: Bắc Vọng, rốt cuộc ông trời cũng mang người trong nhân sinh của ngươi đến đây rồi, nàng đến rồi…
…
“Đánh thức nàng cho bản vương!”
Ngay lúc Chu Vô Tâm còn đang chìm trong mộng đẹp, thì Ninh Liên, nhân vật bận bịu cả ngày đột ngột mang theo một đám người vọt vào phòng nàng.
Chu Vô Tâm cố gắng mở to đối mắt nhập nhèm vì chưa ngủ đủ nhìn ra cửa sổ, sau đó lại không nhịn được mà oán thầm: Đã hơn nửa đêm mà hắn còn tới đây làm gì?
Ninh Liên cho cung nhân lui xuống, sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn Chu Vô Tâm hỏi: “Trong đại điển sắc phong của bản vương, nàng đã chạy đi đâu?”
Chu Vô Tâm nhìn dáng vẻ ấy của hắn, biết ngay là hắn lại lên cơn động kinh.
Sao hắn không chịu làm người bình thường nhỉ!
Chu Vô Tâm tức giận nguýt hắn một cái. Hôm nay là ngày vui của hắn, đã bận bịu cả một ngày lại không chịu nghỉ ngơi mà còn chạy đến chỗ nàng khởi binh vấn tội. Đúng là có bệnh mà.
Ninh Liên nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, chờ đợi nàng trả lời.
Ở trong cung, Bắc Vọng là một cấm kỵ, cho nên tất nhiên nàng sẽ không nói ra chuyện của hắn, vì vậy chỉ có thể tùy tiện tìm một lý do nào đó mà trả lời: “Đi ngoài!”
“Nói dối.” Ninh Liên vừa nghe, đột nhiên vỗ bàn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, bản vương hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng nàng.”
“Nào có, lúc bắt đầu ta có ở đấy mà.”
“Cãi chày cãi cối!”
Chu Vô Tâm bực bội, vén chăn lên: “Thật không hiểu ra sao!”
Ninh Liên hơi nhướng mày truy hỏi: “Rốt cuộc nàng đã đi đâu!”
“Đi ngoài!”
“Xoảng!” Ninh Liên lập tức hất tất cả bình trà, chén trà trên bàn xuống đất.
Chu Vô Tâm thấy hắn đột nhiên phát hỏa, tranh thủ lúc hắn còn chưa nói gì, thu người về lại trong chăn, nhỏ giọng nói thầm: “Ngươi tức cái gì, đại điển sắc phong của ngươi không phải cho ta xem, là cho văn võ bá quan và bách tính xem. Ta không ở đó cũng không ảnh hưởng gì đến ngươi.”
Cả ngày hôm nay vì không gặp được nàng nên Ninh Liên rất tức giận, bây giờ khi nghe thấy những lời này của nàng càng khiến cơn giận trong lòng hắn bùng lên mạnh mẽ.
Vì hôm nay là ngày quan trọng cho nên hắn muốn chia sẻ niềm vui với nàng, còn phái người chuẩn bị nhiều đồ vật mới mẻ cho nàng chỉ vì sợ nàng buồn rầu do ở trong cung lâu, muốn nàng cảm thấy vui vẻ, hài lòng nhưng ai biết từ lúc đại điển sắc phong bắt đầu đến khi kết thúc hắn lại không thấy nàng đâu.
Phái người đi tìm khắp ngõ ngách trong cung cũng không tìm được nàng. Sau đó vô tình nghe thị vệ canh cổng nói nàng trở về với Ninh Thuần, còn chuyện hai người đã đi đâu cũng không người nào biết nên hắn mới nổi cơn ghen tức, không thể bình tĩnh như vậy.
“Người đâu, đem tất cả những món ăn có trong yến hội hôm nay bày ra một lần nữa cho bản vương!” Quay đầu nhìn Chu Vô Tâm còn nằm trên giường, nếu nàng đã làm hắn khó chịu như vậy thì hắn cũng không thể để nàng dễ chịu được: “Nếu đêm nay nàng không ăn hết chỗ thức ăn đó thì cả đời này nàng đừng nghĩ ra khỏi hoàng cung nửa bước.”
Lại muốn giở trò, còn bắt nàng ăn hết thức ăn! Bộ hắn không còn chiêu gì khác sao!
Đáng thương cho Chu Vô Tâm, một không địa vị, hai không quyền lợi, mà đặc biệt đây còn là xã hội phong kiến vạn ác cho nên cho dù bây giờ là nửa đêm, cho dù lúc này nàng không tình nguyện thì nàng vẫn phải ăn hết chỗ thức ăn được đem đến trước mặt nàng.
Có điều đến cuối cùng, Chu Vô Tâm cũng không thể ăn hết tất cả được, bởi vì khi mới ăn được một nửa nàng đã khóc không ngừng.
Nàng khóc cực kỳ đau lòng, cực kỳ bi thương, hai tay còn hung hăng lôi kéo, bám chặt lấy Ninh Liên: Là ai nói làm ma no còn hơn làm quỷ chết đói! Ngươi tự mình thử cảm giác chết vì no xem thế nào đi rồi mới nói nhé!!
Chuyện này đúng là sống không bằng chết!
Chu Vô Tâm vừa phun đậu phộng trong miệng ra, vừa gào khóc: “Ngươi ngoại trừ bắt nạt ta ra thì còn bản lĩnh gì khác không? Ngươi đường đường là Cửu gia, có cần nhất thiết phải gặp ta mỗi ngày không? Ta có chỗ nào chọc giận ngươi à? Ta một không giết cả nhà ngươi, hai không lừa tiền của ngươi, ba không làm chuyện thương thiên hại lý với ngươi, vậy tại sao lúc nào ngươi cũng tìm cơ hội chỉnh ta? Ở Chu phủ ta bị chỉnh còn chưa đủ sao, đến khi vào cung còn bị ngươi bắt nạt. Ngươi chỉ biết bản thân hài lòng mà có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của ta chưa! Ta tự dưng đến chỗ quỷ quái này đã không dễ dàng rồi, thật vất vả mới gặp được một người đối xử tốt với ta như Ninh Dạ, nhưng cuối cùng hắn lại chết. Gặp Tiểu Ninh Thuần thì bây giờ ta không thể đụng tới. Gặp ca ca thì lúc này lại càng khó gặp mặt … Ta chỉ muốn sống sót mà thôi, tại sao lại khó khăn như vậy chứ…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]