Chương trước
Chương sau
Edit: Lạc Thanh Như Thủy

Beta: Thủy Lưu Ly

Nói đến chuyện này cũng thật kỳ quái.

Lần trước bởi vì lạc đường nên trong lúc vô tình nàng mới phát hiện chỗ của Bắc Vọng, còn bây giờ cũng vì lạc đường mà nàng lại lần nữa lạc đến sân hắn.

Lúc này nơi nào trong cung cũng ồn ào nào nhiệt nhưng ở đây lại cực kỳ yên tĩnh.

“Đợi đã!” Chu Vô Tâm đột nhiên thấy có người từ trong sân đi ra.

Chu Vô Tâm vội vàng thu người lại, nín thở nhìn, phát hiện bọn họ đang khiên bốn người ra ngoài, không cần nghĩ cũng biết bốn người này nhất định đã bị kẻ trong phòng giết rồi.

Sao người này lại khát máu như vậy? Có điều không phải hắn là loại người giết người như ngóe ư, vậy sao những người này có thể vào trong dọn dẹp thi thể được?

Tình tò mò của Chu Vô Tâm lại nhảy lên, thừa dịp mấy kẻ nhặt xác không chút ý, lén lút đi vào bên trong.

Lần trước khi nàng tới nơi này là buổi tối, bốn phía đều không thấy rõ ràng.

Hiện tại lại là ban ngày, ánh mặt trời làm cảnh tượng điêu tàn phơi bày rõ ràng ra trước mắt nàng, khiến lòng nàng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác mang tên là chua xót.

Hơi hơi liếc nhìn bốn phía cũng không phát hiện tung tích của Bắc Vọng: Lẽ nào hắn bị chuyển đi rồi?

Sauk hi xác định đám người xử lý thi thể hoàn toàn rời khỏi, nàng mới nhân cơ hội nhanh chóng chạy vào căn phòng kia.

Mà khi nàng nhìn thấy mái tóc màu đỏ của người nào đó, trong khi chưa rõ chuyện gì xảy ra đã bị hù đến mức hớt hơ hớt hải chạy đến cửa chính, muốn tông cửa mà chạy, chẳng qua chuyện khiến nàng kinh khủng nhất không phải nhìn thấy hắn mà là nàng phát hiện cánh cửa này bị người ta khóa lại rồi.

Nàng nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, trong lòng gào thét: Ở cùng một phòng với Bắc Vọng tuyệt đối là muốn tìm chết!!!

Chu Vô Tâm vừa muốn gọi người lại vừa không dám vì nàng sợ khi nàng lên tiếng sẽ đánh động tên ma đầu thích giết người bên trong, nhưng mà nếu không gọi thì nàng phải ra ngoài bằng cách nào?

Leo cửa sổ, trèo tường!

Có điều khi nhìn bức tường qua cửa sổ bị chặn bằng nhiều song gỗ song song, nàng mới ý thức được, chưa kể nàng chưa tìm được cách phá cánh cửa sổ này, chỉ kể đến việc sau khi ra khỏi phòng, muốn từ bức tường đầy rêu xanh, không một điểm tựa để leo lên kia mà nhảy ra ngoài là chuyện còn khó hơn trời.

Nàng nên làm gì đây? Nên làm sao bây giờ?

Đúng là hiếu kỳ hại chết mèo á á á á!

Sao nàng lại không chịu ghi nhớ câu nói này chứ!!!!

Xong rồi xong rồi, nàng phải làm cách nào mới có thể sống ra ngoài đây???

Nàng không muốn chết, không muốn chết...

Qua một phen dãy dụa mà vẫn chưa nghĩ được cách thoát khỏi chỗ này, nàng đột nhiên nghĩ, theo lý thuyết võ công của Bắc Vọng tốt như vậy, nếu nghe thấy động tĩnh của nàng thì đã sớm ra ngoài này mới đúng, tại sao khi nàng đứng đây dằn vặt nửa ngày mà còn chưa thấy bóng dáng của hắn?

Hơn nữa, vừa nãy nhiều người đến xử lý thi thể như thế nhưng cũng không thấy hắn phản ứng gì. Lấy tính cách thấy người là giết của hắn, sao có thể khoan dung để nhiều người còn sống hoạt động dưới mí mắt hắn như vậy?

Đây là mặt trời mọc đằng tây sao?

Chu Vô Tâm suy nghĩ một lúc, cảm thấy có cái gì đó không đúng, nàng quyết định đi vào trong phòng xem thử.

Lần này, khi nàng nhìn thấy mái tóc đỏ quen thuộc kia nàng cũng không bỏ chạy nữa mà cẩn thận, từ từ lại gần hắn.

Đến khi nhìn rõ, nàng mới phát hiện, mái tóc đỏ vốn rực rỡ của hắn đã rối tung, màu sắc ảm đảm hẳn. Sắc mặt hắn tái nhợt, tiều tụy, còn hai tay thì lại bị hai sợ xích sắt thô to khóa chặt, khiến hắn không cách nào nhúc nhích được. Bên dưới khóa sắt còn xuất hiện máu tươi chảy dọc theo cánh tay hắn xuống sàn, vừa nhìn cũng biết vết máu này là do dãy dụa kịch liệt mà có.

Không chỉ thế, hai chân của hắn đang quỳ gối trên một khối băng dày, nặng, khổng lồ, xung quanh khối băng còn toả ra khí lạnh thấu xương. Cũng không biết là lòng dạ kẻ nào ác độc như vậy, lại có thể nghĩ ra cách tra tấn vừa biến thái vừa dằn vặt người khác như thế.

Nếu hắn phải chịu đựng chuyện này quanh năm suốt tháng thì xương cốt của hắn không bị phong thấp mới là lạ đấy!

Tuy rằng sau mỗi lần gặp hắn, tinh thần nàng luôn bị vây trong trạng thái cực kỳ sợ hãi, nhưng bây giờ, khi nhìn bộ dạng thê thảm kia của hắn, nàng lại cảm thấy không đành lòng.

Không biết bao lâu rồi hắn chưa được ăn? Còn nữa, hắn bị độc phát thế này bao nhiêu lần rồi?...

Từ sáng đến tối nàng luôn nghĩ cách để được tự do, có điều khi so với hắn, e rằng chỉ là hi vọng xa vời mà thôi.

Lúc Chu Vô Tâm đang cúi đầu nhìn hắn thì đột nhiên Bắc Vọng tỉnh lại từ trong giấc ngủ say. Hắn ngẩng đầu lên, gương mặt anh tuấn mê hoặc bị che kín mờ mịt, giọng nói trầm thấp, tràn ngập tà khí khiến da đầu người khác lạnh run: “Ngươi là ai?”

Quả nhiên vì giết quá nhiều người nên bây giờ cũng không nhớ rõ nàng là ai

“Lúc trước ngươi muốn giết ta mà lại không nhớ ra ta là ai sao?”

“Ta đã từng giết rất nhiều người, nhưng ta cần phải nhớ mặt từng người à!” Bắc Vọng đột nhiên cảm thấy hơi khâm phục sự can đảm của nàng vì dám một mình đối mặt với hắn, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại tràn ngập kinh ngạc ngẩng đầu lên một lần nữa: “Ngươi lại có thể sống sót sau khi gặp ta!”

“…”

Quên đi, không nhớ rõ cũng tốt.

“Này, ngươi biết cách nào ra ngoài không?” Chu Vô Tâm không dám tới gần hắn, đặc biệt là khi hắn tỉnh táo như lúc này, biết đâu nhỡ hắn nổi hứng kéo đứt dây xích rồi nhảy tới bẻ gãy cổ nàng thì không vui chút nào đâu.

Bắc Vọng nghe thế cảm thấy kinh ngạc không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn, dường như người dám nói chuyện như vậy với hắn chỉ có mỗi mình nàng.

“Ngươi không sợ ta?”

“Sợ chứ, sao lại không sợ.” Lần đầu tiên nàng xuyên đến đây đã xém bị hắn giết chết, nếu không phải do nàng phúc lớn mạng lớn thì có khi lúc này nàng đang ở chiều không gian quái dị nào đó nữa rồi.

Bắc Vọng nhìn nàng, bỗng dưng bắt đầu cười ha hả.

Trên gương mặt đầy tà khí của hắn lại toát ra sự vui vẻ và mê hoặc mà nàng chưa từng được thấy. Khóe mắt và đuôi lông mày của hắn kéo dài lên trên, vẻ đẹp kinh động giống như người trời.

Khuôn mặt đẹp đẽ như vậy, có lẽ khắp thiên hạ này chỉ có một người là hắn mà thôi. Không một ai có thể so sánh được, chỉ cần nhìn thấy thì lúc nào cũng có thể khiến người ta rối loạn tâm trí.

Yêu nghiệt, hắn chính là một tên yêu nghiệt còn sống sờ sờ!

Có khi những nữ nhân trước đây không phải bị hắn giết mà là bị hắn mê chết.

Bắc Vọng cười chưa được bao lâu lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Ngay sau đó, hắn phát độc.

Cuối cùng nàng cũng có thể nhìn thấy gương mặt lạnh lùng âm u này của hắn một cách rõ ràng.

Có điều nếu lần trước nàng đã không thể ngoảnh mặt làm ngơ với hắn khi bị độc phát thì lần này cũng vậy, huống chi, bây giờ còn nhìn thấy hắn bị người ta đối xử tàn nhẫn như thế, nàng càng không có lý do gì mà mặc kệ hắn không quan tâm.

Nàng vọt tới trước mặt hắn, muốn đẩy khối băng dưới chân hắn ra để giảm bớt khí lạnh lại phát hiện không có chút tác dụng nào, khối băng này cứ như mọc lên từ mặt đất, làm cách nào cũng không đẩy ra được.

Ý thức của Bắc Vọng vẫn chưa hoàn toàn đánh mất, khi hắn nhìn thấy nàng làm ra loại hành động ngu xuẩn này, lập tức gào thét với nàng: “Cút!”

“Ngươi đã thế này rồi thì sao ta có thể bỏ đi được.”

“Ngươi có tư cách gì quản ta!”

“Lão nương rảnh rỗi quản việc không đâu, không cần người ta cấp giấy chứng nhận tư cách!”

Chu Vô Tâm không kịp nghĩ nhiều, cũng không muốn tiếp tục dông dài với hắn nữa, nàng lập tức vọt vào phòng trong, kéo tấm chăn đơn duy nhất xuống, lại tìm thêm mấy bộ quần áo, chạy ra bao kín quanh người hắn, sau đó cũng không quan tâm hắn có vui vẻ, tình nguyện hay không mà quỳ trên khối băng với hắn, còn giang tay ôm chặt hắn, dùng tay ôm hắn thật chặt, đến mức gần như không thở được.

Bắc Vọng cảm nhận nhiệt độ từ nàng truyền vào thân thể mình, độc phát khiến hắn không có sức lực nói chuyện chỉ đành nhẫn nhịn đau đớn, nhắm chặt hai mắt.

Mà đứng sau cây cột, Ninh Thuần vẫn lặng lẽ thu lại cảnh tượng này vào trong mắt, hắn không có bước tới mà im hơi lặng tiếng lùi ra sau.

Chu Vô Tâm là người đầu tiên đồng ý giúp đỡ hắn (Bắc Vọng),cũng là người đầu tiên không vì tính cách của hắn(BV) mà trốn tránh, Ninh Thuần biết, có thể sau chuyện này Bắc Vọng sẽ có thay đổi.

Bắc Vọng bị độc phát đau đớn vô cùng, vừa mở mắt đã lập tức cắn một cái lên bả vai Chu Vô Tâm, khiến nàng theo phản xạ mà lui về sau mấy bước, sợ hãi đề phòng nhìn hắn.

Cái người tâm tình bất định khó đoán này, nàng có lòng tốt giúp hắn mà hắn lại dám cắn nàng!

Bắc Vọng nhìn nàng, trên gương mặt tà mị mang theo mồ hôi lạnh chưa kịp lau đi. Hắn lạnh lẽo nói: “Ta không cần ngươi thương hại.”

Môi Chu Vô Tâm giật giật muốn nói gì đó thì lúc này Ninh Thuần đột nhiên xuất hiện. Hắn nhìn Bắc Vọng một chút rồi mới thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói với nàng: “Đi thôi.”

Chu Vô Tâm nhìn Ninh Thuần, cũng không tò mò tại sao hắn lại ở đây mà chỉ “Ồ” một tiếng, nhìn Bắc Vọng nói một câu: “Ta đi đây.” Sau đó đi theo sát sau lưng Ninh Liên rời khỏi nơi này.

“Cảm ơn.” Đến khi đưa nàng về Đông cung an toàn rồi, Ninh Thuần mới thản nhiên nói.

“Hả?” Chu Vô Tâm bị câu này của hắn làm khó hiểu. Đang yên đang lành thì hắn cảm ơn nàng làm gì?

Có điều Ninh Thuần không có ý định giải thích, vừa nói xong cũng vội vã rời đi.

Chu Vô Tâm hơi suy nghĩ, lần đầu tiên hắn cứu nàng, chính là lúc thời Bắc Vọng muốn giết nàng. Vào lúc ấy, hắn xuất hiện mang theo Bắc Vọng, mà Bắc Vọng vốn là một tên ma quỷ thích giết người thành tánh lại có thể nghe lời Ninh Thuần. Từ đó có thể thấy quan hệ của hai người này không bình thường, thế, câu Ninh Thuần vừa nói là vì những chuyện nàng đã làm cho Bắc Vọng sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.